Tô Ý Nhiên suy nghĩ nên nói như thế nào: "Anh Đình này, em cảm thấy mấy ngày nay tình trạng của anh có gì đó không đúng, bệnh trầm cảm có thể tái phát, ngày mai chúng ta đi gặp bác sĩ, được không?"
"... Anh cảm thấy anh rất khỏe, hai ngày trước bởi vì mơ ác mộng nên mất khống chế, không cần đi gặp bác sĩ," Cố Uyên Đình theo bản năng chống cự đi gặp bác sĩ tâm lý, hắn luống cuống giải thích, hy vọng có thể thuyết phục Nhiên Nhiên, "Nhiên Nhiên, anh rất khỏe, ngày mai chúng ta đến cửa hàng đồ ngọt của em đi? Cũng lâu không đến rồi." Hắn biết rõ bí mật của chính mình rất nhiều, lần trước bởi vì "trầm cảm sau sinh" đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ chú ý đến trước và sau khi em bé ra đời, trạng thái cùng hành vi biểu hiện tâm lý của hắn làm cho biểu đồ tâm lý chỉ dừng ở mức trầm cảm sau sinh.
Mà nếu như lần thứ hai đi gặp bác sĩ tâm lý, tình huống sẽ không giống như vậy, hắn lo bác sĩ tâm lý kiểm tra trong lúc vô tình sẽ lộ ra bí mật của mình.
Tô Ý Nhiên không bị Cố Uyên Đình thuyết phục, cậu lắc đầu: "Cửa hàng không có việc gì, không cần gấp gáp đi. Anh Đình, mấy ngày nay có đến vài lần tâm trạng của anh không ổn định, nghe lời em, ngày mai chúng ta cùng đi gặp bác sĩ, em rất lo cho anh."
Cố Uyên Đình đối diện với tầm mắt lo âu quan tâm của Nhiên Nhiên, dừng một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Được."
Ngày hôm sau Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình đến bệnh viện gặp bác sĩ Tôn.
Trước khi đến bệnh viện, Tô Ý Nhiên đã gọi điện mô tả tình trạng của Cố Uyên Đình với bác sĩ.
Bác sĩ Tôn nghe nói giám đốc Cố có thể tái phát bệnh trầm cảm, lúc này sẵn sàng như thể đón quân địch. Phải biết, lúc trước Cố Uyên Đình bị trầm cảm sau sinh, kết quả kiểm tra là cường độ nặng, không phải mức thấp như Tô Ý Nhiên nghĩ, cho nên tình huống khả năng còn nghiêm trọng hơn so với miêu tả của Tô Ý Nhiên.
Bác sĩ Tôn nói chuyện với Cố Uyên Đình, Tô Ý Nhiên một lúc, biết rõ tình huống, sau đó bảo Tô Ý Nhiên chờ ở ngoài, bắt đầu nói chuyện riêng với Cố Uyên Đình.
Lần này bác sĩ Tôn không chỉ tập trung đo mức độ bệnh trầm cảm của Cố Uyên Đình mà còn kiểm tra trạng thái tinh thần, không giới hạn ở trầm cảm sau sinh như lần trước.
Cố Uyên Đình nhìn bảng kiểm tra trong tay, nhăn mày.
Tô Ý Nhiên đi ra phòng trà bên ngoài chờ dưới sự hướng dẫn của y tá, có hoa quả, nước trà, tạp chí để giết thời gian.
Đợi khoảng hai tiếng, cửa bị người đẩy ra, y tá dẫn Cố Uyên Đình đi vào, cười nói với Tô Ý Nhiên: "Ngài Tô, bác sĩ Tôn mời ngài qua."
"Vâng." Tô Ý Nhiên đứng lên cười gật đầu với y tá, nhìn về phía Cố Uyên Đình: "Anh Đình, thế nào?"
Cố Uyên Đình thấy không thoải mái, cảm giác bị người ngoài nỗ lực thăm dò nội tâm bí ẩn làm cho hắn phòng bị chán ghét. Hắn nhìn Nhiên Nhiên, cười như không có chuyện gì xảy ra: "Vẫn ổn, bác sĩ nói không sao."
Không sao? Tô Ý Nhiên nhìn kỹ biểu cảm của hắn, không nhìn ra gì khác thường. Cậu không nói thêm gì, chỉ khẽ cười: "Anh ở đây nghỉ ngơi một lát, em đi trước."
Dựa theo quy trình, bác sĩ Tôn nói chuyện riêng với Cố Uyên Đình một lát rồi sẽ nói chuyện với cậu, xác nhận một vài chuyện liên quan, sau đó trao đổi về tình huống của hắn.
Cửa bị Tô Ý Nhiên đóng lại, phát ra tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Cố Uyên Đình xuyên qua thủy tinh nhìn bóng lưng cậu, mắt tối sầm.
Tô Ý Nhiên đi đến phòng làm việc của bác sĩ Tôn, cửa phòng làm việc mở, bác sĩ Tôn đang ngồi ở sau bàn làm việc, dường như đang xem báo cáo.
Tô Ý Nhiên lễ phép gõ cửa, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên hai lần, mà dường như bác sĩ Tôn không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn dán mắt vào báo cáo.
"Bác sĩ Tôn?" Tô Ý Nhiên gọi một tiếng, thấy anh vẫn không phản ứng, nghi hoặc đi vào, lại gọi một tiếng, "Bác sĩ Tôn?"
"A? À à, anh đến rồi, mời ngồi." bác sĩ Tôn hoàn hồn, vội khép báo cáo lại. Anh nhìn báo cáo, có vẻ hơi hoảng hốt, ra hiệu mời Tô Ý Nhiên ngồi.
Tô Ý Nhiên thế mới biết vừa nãy bác sĩ Tôn thất thần, không biết đang nghĩ gì, có tiếng động cũng không nghe thấy.
"Tình huống của anh ấy thế nào vậy?" Tô Ý Nhiên hỏi.
"Rất tốt." bác sĩ Tôn trả lời ngay, đáp xong mới phản ứng được mình trả lời quá nhanh, không tự nhiên, vì vậy lại bổ sung một câu, "Trạng thái tinh thần của giám đốc Cố khá tốt, không có khuynh hướng bệnh trầm cảm."
Bác sĩ Tôn nói xong, đưa cho Tô Ý Nhiên báo cáo kiểm tra tâm lý: "Về chuyện lúc trước nhắc đến, mấy ngày trước giám đốc Cố cảm xúc thất thường, đây là nhân chi thường tình, là bình thường."
Trạng thái tinh thần khá tốt sao? Tô Ý Nhiên nhận báo cáo xem, thấy chú thích bên cạnh mỗi một hạng mục, điểm của Cố Uyên Đình trong phạm vi bình thường.
Tô Ý Nhiên nhìn báo cáo, yên tâm. Cậu đang muốn mở miệng nói, đột nhiên nghĩ biểu hiện hoảng hốt vừa nãy của bác sĩ Tôn, lại nghĩ đến biểu hiện của anh Đình mấy ngày trước Đình, còn có anh Đình luôn che giấu lịch sử đen tối, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Tô Ý Nhiên nhìn bác sĩ Tôn, do dự, ôm tâm lý đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, vẫn thăm dò lên tiếng: "Bác sĩ, thật ra vừa nãy tôi chú ý thấy biểu cảm của anh ấy là lạ, truy hỏi rồi anh ấy mới nói thật, tôi muốn hỏi bệnh tình của anh ấy thế nào, anh không cần lo, cứ việc nói thật với tôi."
Tô Ý Nhiên vẫn duy trì vẻ mặt chân thành, thành khẩn. Sống với nhau lâu, cậu cũng nhiễm vài đặc điểm nhỏ của hắn, lúc đối diện với người ngoài chỉ cần cậu ẩn giấu, người khác sẽ rất khó nhìn ra suy nghĩ thật của cậu.
Có điều Tô Ý Nhiên lại có chút bồn chồn, nếu như cậu đoán sai, như vậy không lễ phép với bác sĩ.
Bác sĩ Tôn nghe cậu nói, sửng sốt giật đôi môi, muốn nói điều gì, mà cuối cùng nghĩ tới điều gì lại ngậm miệng, im lặng một lúc: "Ngài đang nói đùa tôi."
Tô Ý Nhiên đã chú ý tới phản ứng vừa nãy của anh, lòng trầm xuống, biết có thể mình đã đoán đúng: "Không đâu, tôi sẽ không lấy bệnh tình của anh ấy ra để đùa giỡn."
Bác sĩ Tôn nhìn kỹ Tô Ý Nhiên, thấy cậu thành khẩn nghiêm túc không giống giả bộ, anh lại không phải chuyên gia biểu cảm, trong lúc nhất thời do dự.
Lời cảnh cáo và dụ dỗ của giám đốc Cố còn ở bên tai, yêu cầu anh che giấu chân tướng. Thế nhưng anh nghĩ đến bệnh nghiêm trọng của giám đốc Cố, còn tiếp tục như vậy, trạng thái tinh thần của hắn sẽ càng ngày càng chuyển biến xấu, cuối cùng có thể sẽ biến thành kết quả xấu nhất.
Có sự trợ giúp của bạn đời sẽ giúp giám đốc Cố khôi phục nhanh, thậm chí có thể nói không có ngài Tô trợ giúp, giám đốc Cố không thể khôi phục.
Tô Ý Nhiên thấy anh đang suy tư, liền không quấy rầy đối phương, kiên trì chờ đợi.
Bác sĩ Tôn hành nghề nhiều năm, địa vị rất cao, anh luôn là một bác sĩ rất có trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp.
Anh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ý nghĩ hi vọng bệnh nhân khôi phục khỏe mạnh chiếm thượng phong. Dù ngài Tô lừa anh, anh cũng có bậc thang thuận lợi nói sự thật cho cậu biết mà không cần lo lắng quá mức lời cảnh cáo.
Đúng là khổ tâm mà. Bác sĩ Tôn âm thầm lau giọt mồ hôi, lắc đầu nghĩ.
Anh nghĩ kĩ, nhìn Tô Ý Nhiên nói: "Tình huống của anh ấy khá nghiêm trọng..."
Tô Ý Nhiên bỗng cảm thấy phấn chấn, nghiêm túc lắng nghe, theo lời của bác sĩ, lòng cậu càng ngày càng trầm.
Bảng kiểm tra Cố Uyên Đình làm có hai loại, một loại là đo mức độ bệnh trầm cảm, một loại là đo trạng thái tinh thần tâm lý, thông qua bảng biểu này, bác sĩ Tôn phát hiện mức độ che giấu của Cố Uyên Đình rất cao.
Điều này nói rõ lúc Cố Uyên Đình điền bảng chọn rất nhiều đáp án trái lương tâm, lòng phòng bị nặng, đồng thời hắn không muốn phối hợp kiểm tra và trị liệu.
Bác sĩ Tôn chỉ ra cho Cố Uyên Đình biết mức độ che giấu quá cao, khuyên bảo hắn điền câu trả lời chân thật, vì sự khỏe mạnh của bản thân và sự hạnh phúc của gia đình, nỗ lực phối hợp kiểm tra trị liệu, hắn đồng ý điền lại.
Lần này anh phát hiện, độ tin cậy tăng cao, độ che giấu thấp đi rất nhiều, nhưng so sánh với tiêu chuẩn thì vẫn hơi cao. Anh biết muốn khiến người ta mở lòng là một quá trình chầm chậm, không ép Cố Uyên Đình điền lại.
Xem bảng xong, anh căn cứ theo đáp án hỏi Cố Uyên Đình rất nhiều vấn đề, cuối cùng xác thực Cố Uyên Đình bị bệnh trầm cảm mức trung bình đến nặng, còn có nhân cách phản xã hội và khuynh hướng chán đời, cố chấp, suy nhược tinh thần, điểm trên thang điểm hưng cảm nhẹ cũng cao.
Tô Ý Nhiên nghe đến đó đã đau lòng như cắt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím lại, viền mắt chua xót đỏ lên, vừa nghĩ đến anh Đình đã đau lòng đến độ không biết như thế nào cho phải.
Cậu tự trách không thôi, vấn đề tâm lý của người bên gối vẫn luôn sớm chiều ở chung đã nghiêm trọng đến mức này, mà đến giờ cậu mới nhận ra được manh mối.
Tô Ý Nhiên đặt hai tay lên bàn nắm lại, mạnh đến độ khớp xương trắng bệch. Cậu hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định bản thân, tiếp tục nghe bác sĩ giảng giải.
Bác sĩ Tôn lấy thang đánh giá tinh thần thật sự cho Tô Ý Nhiên, nói tiếp: "Ngoại trừ chẩn đoán cơ bản về bệnh trầm cảm, kết luận sau cũng chỉ là bước đầu, muốn có được kết quả cuối cùng còn cần tiếp xúc, quan sát thêm."
Bắt đầu từ khi điền lại bảng, Cố Uyên Đình tỏ ra tương đối phối hợp, hiển nhiên cũng hy vọng có thể khôi phục trạng thái tinh thần khỏe mạnh, cho nên bác sĩ Tôn chẩn đoán cũng tương đối thuận lợi.
Chỉ có điều lúc cuối cùng lại xảy ra biến cố, Cố Uyên Đình nói sẽ định kỳ đến phối hợp trị liệu, nhưng lúc gần đi hắn cảnh cáo bác sĩ không thể nói tất cả những thứ này cho Tô Ý Nhiên, phải nói với cậu là hắn rất tốt, tất cả bình thường.
Bác sĩ Tôn nói đến đây, nghĩ lúc nói chuyện với Cố Uyên Đình đã biết hắn không có khuynh hướng tự sát, vẫn có hy vọng tích cực vào cuộc sống, cho nên vấn đề tâm lý của hắn vẫn không đạt đến mức độ nghiêm trọng nhất, cũng không phải bệnh trầm cảm quá nặng.
Hy vọng tích cực...
Bác sĩ Tôn dừng một chút, nhìn Tô Ý Nhiên ngồi đối diện mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]