Cố Uyên Đình cảm thấy Nhiên Nhiên nhiệt tình, lòng dâng lên cảm giác vui mừng, hắn vừa ôm cậu vừa kề vào tai cậu nói nhỏ: "Nhiên Nhiên, anh thơm không? Thích không?"
"Ừm... thích..." mặt Tô Ý Nhiên đỏ chót, ngửi mùi kẹo ngọt trên người hắn, miệng hôn liếm da hắn, không giữ được mình.
"Yêu anh không?" Cố Uyên Đình đạt được mục đích, không khỏi cong khóe môi cười, hắn tiến thêm một bước nhỏ giọng hỏi Nhiên Nhiên.
"Yêu anh." Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình cong môi cười, người mơ màng.
Cố Uyên Đình trở nên hưng phấn, hắn ôm Nhiên Nhiên làm cậu. Trong triền miên không nhịn được muốn càng ngày càng nhiều, hắn sinh ra lòng tham, không hài lòng với một phần tình yêu của Nhiên Nhiên, hắn muốn chiếm đầy trái tim cậu.
Em ấy có thể yêu mình không? Cố Uyên Đình tham lam nghĩ trong dục vọng chìm nổi.
...
...
Ngày hôm sau Tô Ý Nhiên tỉnh dậy, thấy anh Đình đang nhìn mình thất thần, ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, cậu hôn hắn: "Chào buổi sáng anh Đình, em yêu anh."
Cố Uyên Đình vốn đang nhìn Nhiên Nhiên nghĩ linh tinh, tham lam nghĩ chuyện yêu hoàn toàn, đột nhiên nhận được lời tỏ tình sáng sớm của Nhiên Nhiên, trái lại tay chân luống cuống.
Lúc thường sáng sớm tỉnh dậy chào buổi sáng Nhiên Nhiên cơ bản chưa từng có kiểu tỏ tình này, ngày hôm nay sao, sao lại?
"Chào, chào buổi sáng, anh, anh cũng yêu em." Cố Uyên Đình lắp ba lắp bắp đáp lại Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên nâng mặt anh Đình hôn hắn một cái, khẽ cười, cậu quyết định sau này phải tỏ tình với anh Đình nhiều hơn, nhiều lời ngon tiếng ngọt hơn.
Lúc thường cậu hướng nội, tỏ tình ba chữ "em yêu anh" cũng không thường xuyên nói, mãi đến gần đây thấy tâm trạng hắn không ổn định, cậu mới nói nhiều hơn chút.
Nói thêm vài lời ngọt ngào biểu đạt tình yêu của mình, có thể làm anh Đình có thêm cảm giác an toàn không?
"Chúng ta dậy đi? Anh yêu." Tô Ý Nhiên bóp mũi hắn, ranh mãnh đùa hắn.
Cố Uyên Đình nóng mặt, tim đập rối loạn, cùng Nhiên Nhiên rời giường, vào phòng rửa mặt vẫn luống cuống.
Họ định ngày hôm nay về nước, đi chuyến bay buổi chiều, ở đây ăn cơm trưa xong liền đi.
Đồ đạc cũng đã thu dọn xong, trừ hành lý của họ, Cố Uyên Đình còn phái người mua quà cho ba Tô mẹ Tô và em bé để mang về.
Mà chưa đến buổi trưa, bên bệnh viện xảy ra biến cố.
Cố Uyên Đình nhận điện thoại của bệnh viện, bệnh tình của Cố Văn Long đột nhiên cấp tốc chuyển biến xấu, hấp hối, đang nửa tỉnh nửa mê bây giờ đã hôn mê bất tỉnh, hô hấp suy kiệt, điện tâm đồ bất thường phải cấp cứu. Cố Uyên Đình không thông báo đặc biệt gì, Cố Văn Long xuất hiện tình huống nguy cấp, bệnh viện vẫn dựa theo quy trình bình thường để cấp cứu.
Cố Uyên Đình nhíu mày, hôm qua lúc mấu chốt hắn bị Nhiên Nhiên ngăn cản nên không làm gì, bệnh tình đối phương đột nhiên nguy kịch, nhất định không liên quan đến hắn.
Hắn chắc chắn buổi sáng hôm qua lúc hắn nhìn Cố Văn Long, gã chỉ là không có sức rời giường, ý thức rất tỉnh táo, điện tâm đồ, hô hấp đều bình thường. Chiều hôm qua hắn phái người kiểm tra bệnh viện, thuộc hạ báo tin lại cũng nói Cố Văn Long vẫn bình thường.
Chuyện kiểm tra bệnh viện vẫn chưa kết thúc hẳn, ngày hôm qua thuộc hạ của hắn đã kiểm tra xong xuôi camera trong bệnh viện, cũng xóa tin nhắn bị truyền ra, lắp camera trong góc tối phòng bệnh. Cố Uyên Đình nghi ngờ Cố Văn Long vẫn còn nội tuyến khác, ra lệnh thuộc hạ tiến hành điều tra sâu.
Hiện tại trước sau vẫn chưa đến một ngày, chưa có kết quả điều tra sâu, Cố Văn Long lại đột nhiên bệnh tình nguy kịch?
Cố Uyên Đình nhíu mày, hắn nghi ngờ có cái gì không đúng, dặn dò người trông chừng tình huống của Cố Văn Long.
Cố Uyên Đình không nói chuyện này với Nhiên Nhiên, hắn cúp điện thoại xong quay về, sắc mặt như thường, tiếp tục sắp xếp biệt thự với Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên nhân dịp trưa hôm nay rảnh rỗi liền thay đổi bố trí trong biệt thự, làm phòng ngủ của Cố Uyên Đình sáng ngời ấm áp hơn chút.
Cố Uyên Đình mới thay đổi trang trí trong biệt thự cùng Nhiên Nhiên xong, lúc ăn cơm trưa lại nhận được điện thoại của bệnh viện, Cố Văn Long sau khi cấp cứu không có tác dụng, đã tử vong.
Cố Uyên Đình chợt nghe thấy tin tức này không khỏi ngẩn ra, trong lòng hắn không có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy bất ngờ.
Kiếp trước khi Cố Văn Long bị ung thư phổi thời kỳ đầu, cơ thể khôi phục rất tốt, đấu với hắn hơn mười năm mới thất bại, cuối cùng kéo cơ thể bệnh tật chạy trốn, dưới sự truy kích mới bị phát hiện một mình chết ở trong phòng khám bệnh nhỏ.
Kiếp này, Cố Văn Long chết sớm hơn mười năm.
Tô Ý Nhiên phát hiện anh Đình cúp điện thoại trở lại, sắc mặt không tốt, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Cố Uyên Đình đi lên trước ôm lấy Tô Ý Nhiên, thấy cậu sững sờ, căng thẳng: "Anh thề anh không làm gì, không liên quan đến anh."
Lần này thật trùng hợp, hắn lo Nhiên Nhiên tưởng lầm là hắn phái người đi giết Cố Văn Long.
Tô Ý Nhiên nghe Cố Uyên Đình nói, hoàn hồn: "Em không hiểu nhầm anh, chẳng qua em thấy quá đột ngột."
Cố Uyên Đình thở phào nhẹ nhõm: "Đúng là rất đột ngột."
Đột ngột đến độ làm cho hắn nghi ngờ không biết chuyện này có âm mưu gì không, Cố Văn Long thật sự chết sớm mười năm như vậy? Hơn nữa còn chết trước khi điều tra sâu, hiện tại không cần thiết điều tra nữa. Cố Uyên Đình xoa đầu Tô Ý Nhiên: "Anh đến bệnh viện một chuyến, em ở nhà đừng đi đâu."
Tô Ý Nhiên gật đầu: "Anh cẩn thận."
Lúc Cố Uyên Đình đến bệnh viện, thấy Cố Văn Long nằm trên giường bệnh, vải trắng đắp lên mặt. Hắn xốc vải trắng lên nhìn, mặt gã trắng bệch, hô hấp không có, mất hết sự sống.
Cố Uyên Đình vốn nghi ngờ, nhìn thấy bộ dáng Cố Văn Long mới không nghi ngờ nữa.
Cố Văn Long chết sớm hơn kiếp trước mười năm, nguyên nhân cái chết là ung thư phổi thời kì cuối giống kiếp trước.
Cố Uyên Đình nhìn Cố Văn Long, chợt nghĩ đến gì đó, trào phúng cong khóe môi.
Kiếp trước khi biết lịch sử ung thư phổi của nhà họ Cố, hắn từng thuốc không rời tay, tự ngược hút lượng lớn thuốc lá chất lượng kém, một ngày có thể hút mấy bao thuốc lá. Thế nhưng phổi của hắn vẫn tốt, người muốn bệnh lại không bị bệnh, người không muốn bệnh lại chết bệnh, đúng là mỉa mai.
Cố Uyên Đình không có ý tự xử lý hậu sự của Cố Văn Long, hắn xem báo cáo của bệnh viện, thông báo thuộc hạ làm việc rồi rời khỏi bệnh viện về nhà.
Cố Văn Long chết rồi, chuyện nhà họ Cố đã có một kết thúc. Cố Uyên Đình nghĩ đến sắp cùng Nhiên Nhiên về nhà tiếp tục trải qua sinh hoạt bình thường ấm áp, lòng thoải mái hơn nhiều.
"Không sao rồi, bên bệnh viện đã xử lý xong, bây giờ chúng ta về nhà." Cố Uyên Đình nói với Tô Ý Nhiên.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình nói đã xử lý xong, yên tâm, không hỏi thêm nữa: "Vâng." Cậu ngoắc ngón út vào ngón út của hắn, khẽ cười, "Về nhà."
Lòng Cố Uyên Đình nóng lên, hắn dặn người đem hành lý lên xe, hai người nắm ngón út ra cửa, xe đã chờ ở ngoài cổng lớn.
Tô Ý Nhiên vừa định lên xe, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng mèo kêu, cậu quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên sân cỏ bên cạnh có một con mèo nhỏ người trắng như tuyết.
Con mèo nhỏ có đôi mắt màu xanh lam to tròn, bộ lông trắng như tuyết xoã tung, vừa đẹp vừa đáng yêu, mềm nhũn kêu meo meo khiến lòng người mềm đi. Tô Ý Nhiên vừa nhìn mà thích vô cùng, rất muốn qua ôm mèo nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên rõ ràng rất thích con mèo kia, đi ôm mèo về, vuốt lông nó, đưa cho Nhiên Nhiên: "Em thích con mèo này à? Thích thì đem về."
Tô Ý Nhiên không động đậy, cậu nhìn anh Đình ôm mèo ngây ngẩn cả người, nghi hoặc hỏi: "Anh Đình, không phải anh bị dị ứng lông mèo sao?"
Cậu nhớ rất rõ anh Đình dị ứng lông mèo nên tuy rằng cậu rất thích mèo nhưng nhà không nuôi mèo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]