Tô Ý Nhiên nghe lời không nhìn ông Cố đằng sau nữa, nắm tay Cố Uyên Đình rời khỏi viện điều dưỡng, chuẩn bị trở về nhà.
Trên đường về, Tô Ý Nhiên cứ nghĩ mãi mà không hỏi, định về đến nhà mới hỏi anh Đình.
Không ngờ sau khi quay lại nhà, Tô Ý Nhiên phát hiện trong dinh thự có một người xa lạ đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, dường như đang chờ họ.
Người đến chừng hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, đeo kính, thần sắc rất tiều tụy, nhìn thấy họ vào, lập tức kích động đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ về Cố Uyên Đình: "Thằng bất trị! Mày, mày làm anh mày thế nào rồi?"
Tô Ý Nhiên lấy làm kinh hãi, nghe nói vậy, hình như người này là ba Cố Uyên Đình, cậu nhìn hắn.
Cố Uyên Đình nhìn thấy ba Cố, nhíu mày, không để ý đến ông ta, lạnh lùng liếc mắt nhìn quản gia bên cạnh.
Quản gia đang nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, thấy ánh mắt của Cố Uyên Đình, giật cả mình, đau khổ nói: "Thưa ngài, chuyện này, chúng tôi thật sự là không dám cản."
Dù nói thế nào, ba Cố cũng là một trong những chủ nhân của nhà họ Cố, đối phương muốn qua, họ thật sự không dám cản.
Ba Cố thấy Cố Uyên Đình không nhìn mình, tức giận người run lên, ba bước thành hai bước đi tới chỗ hắn. Cố Uyên Đình nhíu mày, che Nhiên Nhiên ở phía sau, nghiêng đầu nói với cậu: "Nhiên Nhiên, em lên tầng trước."
Tô Ý Nhiên do dự, ba Cố đã phát hiện sự tồn tại của cậu, tức đến độ đầu óc không thể bình tĩnh. Ông ta quan sát cậu, cười quái gở: "Mày chính là Tô..."
Ông Cố không nhớ rõ tên Tô Ý Nhiên, khựng lại.
Tô Ý Nhiên mỉm cười nói: "Tôi là Tô Ý Nhiên, chào ngài." Cậu do dự, vẫn không gọi chữ "ba" ra khỏi miệng.
Cậu cho là, lúc trước anh Đình bị mẹ kế lừa bán tuy ba Cố không biết chuyện, nhưng có trách nhiệm vô cùng lớn.
Ba Cố kết hôn chưa được bao lâu liền ngoại tình, tình nhân sinh ra anh hắn. Mẹ anh Đình mất sớm, ông ta lập tức kết hôn với tình nhân, mang về con riêng còn lớn hơn Cố Uyên Đình mấy tuổi, tình nhân này cũng thành mẹ kế của hắn.
Cho nên Tô Ý Nhiên vẫn có khúc mắc với ba Cố, không muốn gọi đối phương là "ba".
Lần này đến nhà anh Đình thăm người lớn chủ yếu là thăm ông Cố, chu toàn lễ nghi mọi mặt. Cậu hỏi ý kiến của Cố Uyên Đình, không định đi thăm ba hắn, mà không ngờ sẽ gặp mặt ông ta trong tình huống này.
Ba Cố không để ý đến Tô Ý Nhiên, ông ta sốt ruột muốn giải cứu con trưởng của mình, chuyển hướng sang Cố Uyên Đình, lớn tiếng nói: "Mày không chịu cho Văn Long chuyển viện mà nhốt ở bệnh viện đấy, mày muốn làm gì? Mày —— "
"Im miệng!" Cố Uyên Đình lạnh lùng nhìn ba Cố, cắt lời ông ta. Ba Cố chạm phải ánh mắt đáng sợ của Cố Uyên Đình, theo bản năng dời mắt, lời muốn nói ra khỏi miệng cũng nuốt xuống.
Mà ngược lại, ba Cố nhận ra mình run sợ, không khỏi vừa hận vừa sợ Cố Uyên Đình. Dù sao hắn cũng là con mình, ông ta cho là mình có quyền dạy hắn, không có lý do sợ hãi.
Cố Uyên Đình nhìn về phía Nhiên Nhiên, tầm mắt dịu dàng đi, xoa đầu cậu, "Nhiên Nhiên nghe lời, lên nhà trước, được không?"
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình, lại nhìn ba Cố, cuối cùng gật đầu: "Vậy em lên trước." Nói xong, cậu đi lên cầu thang, để lại hai ba con nói chuyện.
Ba Cố nhìn thấy sự dịu dàng của Cố Uyên Đình dành cho Tô Ý Nhiên, nghĩ tới điều gì, chợt lên tiếng: "Đứng lại."
Tô Ý Nhiên quay đầu lại nhìn ông ta, thấy ông ta cười quái gở nhìn mình: "Mày biết nó đối xử với cha ruột của mình, với anh mình thế nào không?"
Thấy Nhiên Nhiên dừng bước lại, ba Cố còn muốn nói nữa, Cố Uyên Đình biến sắc, lớn tiếng quát bảo ông ta ngưng lại: "Cố Hồng!"
Ba Cố chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương như dao băng của Cố Uyên Đình, cứng ngắc lại, không thể nói thêm gì nữa.
Cố Uyên Đình căng thẳng liếc nhìn Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên, em lên trước nghỉ ngơi đi."
Tô Ý Nhiên cười an ủi hắn: "Vâng, hai người nói chuyện đi, em lên tầng chờ anh."
Nhìn theo Nhiên Nhiên lên tầng, Cố Uyên Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sửa lại cổ tay áo, nhìn ba Cố, cười không chút độ ấm: "Vừa nãy ông định nói gì?"
Ba Cố không hiểu sao run lập cập.
Tô Ý Nhiên ở trong phòng ngủ trên tầng, chờ đợi Cố Uyên Đình và ba Cố nói chuyện xong.
Cậu nhớ đến lời ông ta vừa nói, "Văn Long" trong miệng ông ta chắc là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố Uyên Đình. Ông ta nói hắn không chịu cho Cố Văn Long chuyển viện mà nhốt trong bệnh viện...
Còn có câu nói cuối cùng giống như thể anh Đình là kẻ rất xấu vậy.
Đương nhiên Tô Ý Nhiên không thể bị lời nói của ông ta ảnh hưởng, có điều cậu không hiểu việc nhà của anh Đình, trước kia là bởi vì sợ chạm phải chuyện khiến hắn thương tâm nên không dám hỏi quá nhiều, hắn cũng không chủ động nói với cậu.
Bây giờ nghĩ lại, không biết những việc này vẫn sẽ có rất nhiều mầm họa. Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến trạng thái trầm cảm của hắn, nguyên nhân gia đình cũng sẽ ảnh hưởng tâm lý đúng chứ?
Cậu quyết định sau này sẽ hỏi rõ Cố Uyên Đình về nhà họ Cố, hiểu rõ mới có thể mở ra điểm then chốt trong lòng hắn.
Tô Ý Nhiên cho là cậu sẽ chờ rất lâu, không ngờ cũng không lâu lắm, Cố Uyên Đình lại lên. Cậu sửng sốt: "Nhanh như vậy đã nói xong rồi ạ?"
Cố Uyên Đình vừa nhìn thấy Nhiên Nhiên, tâm tình lúc đối mặt với ba Cố tan biến. Hắn nhìn cậu, căng thẳng, đi tới ôm Nhiên Nhiên vào trong ngực: "Nói xong rồi, đừng lo lắng."
Tô Ý Nhiên sờ mặt anh Đình, do dự hỏi: "Ông ta... Đi chưa?"
"Đi rồi." Cố Uyên Đình không muốn Ý Nhiên nhắc đến ba Cố, hắn hôn đôi môi mềm mại của cậu, "Chúng ta đi ăn cơm tối đi?"
Hai người ăn cơm tối xong, tắm rửa sạch sẽ, buổi tối ôm nhau trong chăn, Tô Ý Nhiên mới mở miệng hỏi: "Anh Đình, nói cho em nghe chuyện nhà họ Cố đi?"
Cố Uyên Đình im lặng một lát, hắn biết nhất định Nhiên Nhiên sẽ hỏi, có vài chuyện nói được, nói cho cậu nghe cũng không sao: "... Nhà họ Cố tìm anh về là bởi vì Cố Văn Long mắc phải bệnh nan y, nhất định sẽ chết."
Lúc trước, sở dĩ ông Cố vội vã tìm Cố Uyên Đình là bởi vì Cố Văn Long xảy ra vấn đề.
Gia tộc nhà họ Cố có lịch sử bệnh ung thư phổi, có một phần di truyền bệnh này. Nếu như không quan tâm sức khỏe lại nghiện hút thuốc, khả năng bị ung thư phổi cao hơn người bình thường mười mấy lần.
Ông Cố không bị ung thư phổi, ba Cố biết chuyện này, chỉ là thỉnh thoảng hút thuốc cũng không bị mắc bệnh ung thư phổi. Thế nhưng mặc dù Cố Văn Long biết vẫn không coi là chuyện gì to tát, nghiện hút thuốc nặng, lúc kiểm tra ra bị mắc bệnh ung thư phổi thì đã chậm.
Năm ngoái biết kết quả khám, Cố Văn Long chỉ là ung thư phổi thời kỳ đầu, vẫn có khả năng cứu chữa. Mà ông Cố ở nhà họ Cố cả đời, ông gặp quá nhiều người bệnh ung thư phổi, dù hết sức chạy chữa nhưng cuối cùng vẫn không chữa được mà chết.
Ông Cố cho là Cố Văn Long không thể chữa trị, chắc chắn phải chết, buông bỏ anh ta, đồng thời bối rối, giang sơn nhà họ Cố không có người nối nghiệp, như vậy sao được?
Sau khi Cố Uyên Đình mất tích khi còn bé, Cố Văn Long là người thừa kế đời thứ ba của chi trưởng nhà họ Cố, hiện tại Cố Văn Long sắp chết, vị trí người thừa kế sắp rơi vào trong tay chi thứ nhà họ Cố.
Ông Cố quyết không cho phép gia nghiệp mình xây dựng cả đời rơi vào tay chi thứ, nhà họ Cố chỉ có thể truyền thừa tiếp trong tay mạch chi trưởng.
Ông còn có quan niệm trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, con gái, cháu gái dưới cái nhìn của ông đều là người ngoài, trong quan niệm của ông không có lựa chọn cho con gái kế thừa gia nghiệp.
Lúc này, ông Cố nhớ lại Cố Uyên Đình vẫn lưu lạc ở bên ngoài, bắt đầu lén lút tìm kiếm hắn, gần như dùng hết tất cả tài nguyên, tất cả thủ đoạn để tìm được hắn. Cố Văn Long đã không còn dùng được, giang sơn nhà họ Cố nhất định phải để cho con cháu chi trưởng kế thừa.
Cố Văn Long tưởng là mình chỉ bị ung thư phổi thời kỳ đầu, nhất định có thể khỏi hẳn, phát hiện hành động của ông Cố cũng bắt đầu tìm kiếm Cố Uyên Đình, hy vọng có thể diệt trừ hắn trước khi ông Cố tìm được.
Cố Uyên Đình xuyên đến thế giới song song này vào đúng lúc đó.
Sau đó, tất cả xảy ra một cách tự nhiên.
Ông Cố tìm được cháu ruột khỏe mạnh, có năng lực để kế thừa gia nghiệp, vô cùng cao hứng. Ông phát hiện cháu ruột lưu lạc ở bên ngoài này vô cùng ưu tú, tất cả mọi mặt làm cho ông rất hài lòng.
Cố Văn Long mắc bệnh nan y không có giá trị lập tức bị đá vào góc.
Sau đó mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi với Cố Uyên Đình.
Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên, lựa chọn lời có thể nói để nói sơ qua: "... Bệnh ung thư phổi của Cố Văn Long nhanh chóng chuyển thành thời kì cuối, cứ nằm viện trị liệu suốt, bệnh viện hiện tại đã là tốt nhất, Cố Hồng lại hoài nghi anh làm hại Cố Văn Long. Ngày hôm qua ông ta muốn cho anh ta chuyển viện, làm loạn lên, không ngờ hôm nay còn mò đến đây gây sự."
Hắn hôn trán Tô Ý Nhiên: "Dọa em sợ, xin lỗi."
"Em có nhát gan vậy đâu." Tô Ý Nhiên đau lòng không chịu được, cậu ôm anh Đình thật chặt, mắt đỏ ngầu, "Anh Đình..."
Nếu như Cố Văn Long không gặp vấn đề, nhà họ Cố vĩnh viễn không tìm lại anh Đình.
Nếu như Cố Văn Long không gặp sự cố, cho dù anh Đình về nhà họ Cố cũng sẽ phải chịu đối đãi ra sao?
Hơn nữa, nếu như người gặp sự cố... Là anh Đình thì sao?
Tô Ý Nhiên không dám nghĩ, ôm Cố Uyên Đình hôn hắn, bờ môi dán vào nhau, vành tai tóc mai chạm vào nhau, cậu khổ sở nói không nên lời, cuối cùng cậu tập trung nhìn Cố Uyên Đình: "Anh Đình, đừng đau lòng, em ở đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]