ô Ý Nhiên lo lắng hỏi: "Chuyện nghiêm trọng không ạ? Phải đi bao lâu?"
Cố Uyên Đình lắc đầu: "Vấn đề nhỏ, chỉ cần anh qua xử lý, chắc hai ngày là có thể về nhà." Chỉ là có một chút sự cố, tuy rằng vấn đề không lớn nhưng vẫn cần hắn tự đi một chuyến.
Tô Ý Nhiên yên tâm, cậu lại nghĩ: "Hay là em đi với anh? Nước D cũng không xa nơi này." Từ hải đảo bay đi nước D chỉ cần khoảng ba tiếng.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên muốn đi với hắn, theo bản năng muốn từ chối: "Không được..." Hắn không muốn để cho Nhiên Nhiên dính dáng đến nhà họ Cố, không muốn để cho cậu có liên quan gì.
Tô Ý Nhiên nói: "Em chưa đến nhà anh, nhân tiện đến thăm." Cậu khẽ cười, "Cũng chỉ mất hai ngày, hai ngày sau chúng ta cùng nhau về nhà."
Tô Ý Nhiên biết cha và ông nội hắn sức khỏe không tốt, đang nằm trong viện điều dưỡng.
Cậu có thể nhận ra quan hệ của Cố Uyên Đình với ông và cha rất lạnh nhạt qua vài câu của hắn, nghĩ một chút cậu cũng có thể đoán được nguyên nhân, ngoài đau lòng cho hắn, cảm giác với nhà họ Cố vẫn luôn là lạnh nhạt.
Nhưng cậu cùng anh Đình kết hôn đã lâu như vậy rồi, hiện tại nếu hắn đã về nhà họ Cố, bất kể nói thế nào cậu cũng cần đến thăm.
Trước kia bởi vì chuyện của em bé nên trì hoãn một năm, kế hoạch của cậu là sang năm cùng anh Đình về nhà họ Cố, hiện tại vừa hay có cơ hội này, tiện đường đi.
Hơn nữa Tô Ý Nhiên vẫn nhớ ngày ấy, anh Đình đột nhiên rầu rĩ, cộng thêm chứng bệnh trầm cảm, tuy rằng hai ngày nay rõ ràng hắn vui vẻ lên không ít, nhưng cậu vẫn chưa yên tâm hẳn, muốn đi theo hắn, mọi lúc bầu bạn với hắn mới được.
Cố Uyên Đình hơi do dự, hiện tại bên nước D chỉ có sự cố nhỏ, hắn có thể bảo vệ Nhiên Nhiên, đúng là có thể đi cùng cậu.
Họ mới xác nhận tình cảm, Cố Uyên Đình không nỡ xa Nhiên Nhiên, không muốn chia xa cậu. Cuối cùng, ý nghĩ muốn quấn lấy Nhiên Nhiên chiến thắng, Cố Uyên Đình đồng ý: "Ừ."
Sau khi đồng ý, mây đen trong lòng bao phủ Cố Uyên Đình từ khi nghe máy dường như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, lập tức tản ra.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình đồng ý, yên tâm: "Bao giờ chúng ta đi?"
Hắn nhìn Nhiên Nhiên, lòng ngọt ngào. Nhất định bởi vì Nhiên Nhiên yêu hắn giống như hắn nên không nỡ xa rời hắn, thế nên cậu mới muốn quấn lấy mình.
Nghĩ vậy, Cố Uyên Đình không nhịn được ôm Nhiên Nhiên hôn một cái, thân mật cọ chóp mũi: "Quấn người."
Tô Ý Nhiên: "...?" Rốt cuộc là ai quấn người hơn!
Thôi, anh Đình vui vẻ là được rồi...
Sau bữa cơm chiều, hai người lên máy bay.
Lần này cùng Nhiên Nhiên đến nước D, trước khi đi Cố Uyên Đình gọi mấy cuộc điện thoại để sắp xếp và điều chỉnh an ninh, phải bảo đảm Nhiên Nhiên an toàn ở nước D.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình ở bên kia gọi điện thoại, còn tưởng hắn đang nói chuyện công việc, cũng không để ý.
Hơn ba giờ tiếng, máy bay đến nước D.
Tô Ý Nhiên cùng Cố Uyên Đình xuống máy bay, hành lý do nhân viên cầm, họ đi đường riêng trong lúc mọi người chen chúc ở đường ra sân bay.
Ngoài sân bay đã có một đoàn xe đang đợi họ, Tô Ý Nhiên phát hiện hình như xung quanh được làm an ninh, không có người nào, có không ít vệ sĩ mặc áo bảo vệ, làm cho cậu không hiểu sao có cảm giác anh Đình là dân xã hội đen.
Cậu và Cố Uyên Đình lên xe, đoàn xe chậm rãi rời sân bay, hai xe phía trước mở đường, đằng sau mấy chiếc xe bọc hậu đi đến nhà họ Cố.
Tô Ý Nhiên phát hiện sau khi đến nước D, dường như Cố Uyên Đình có một chút thay đổi, sự thay đổi này cậu cũng không rõ là gì. Anh Đình đối xử với cậu vẫn dịu dàng như vậy, ánh mắt nhìn cậu cũng tràn ngập yêu thương, nhưng hắn làm cho cậu có cảm giác quanh thân hắn lạnh lùng tối tăm.
Tô Ý Nhiên không nhịn được cầm tay anh Đình, phát hiện lòng bàn tay của hắn hơi lạnh. Cậu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của hắn, chỗ đó rất nhanh nóng lên, cậu cầm tay hắn, hôn mu bàn tay hắn: "Anh Đình..."
"Hả?" Cố Uyên Đình nhìn về phía cậu, thấy Nhiên Nhiên gọi hắn một tiếng rồi không nói, chỉ là thân mật dùng khuôn mặt cọ tay hắn, lòng mềm nhũn.
Hắn thích Nhiên Nhiên quấn lấy hắn.
Hắn sờ khuôn mặt nhỏ của Tô Ý Nhiên, lo cậu ngồi xe nhàm chán, vội vàng nói: "Sắp đến rồi, chưa đến nửa tiếng nữa."
Nhà họ Cố ở vùng ngoại thành nước D, diện tích lớn vô cùng, không thể nói là một dinh thự mà là một toà pháo đài cổ to lớn, xe của họ trải qua tầng tầng trạm gác, lái thẳng vào cánh cổng lưới sắt, cuối cùng dừng lại trước nhà.
Cố Uyên Đình đỡ Tô Ý Nhiên xuống xe, quản gia và người giúp việc đã đứng trước cửa đón họ, cung kính chào hỏi, hoan nghênh họ quay về.
"Muốn ăn gì không?" Cố Uyên Đình dắt tay Tô Ý Nhiên vào nhà, lo cậu đói bụng, nghiêng đầu hỏi cậu.
"Không cần, em không đói, " Tô Ý Nhiên lắc đầu, nhìn bên trong dinh thự, cậu cùng anh Đình lên tầng, vào phòng ngủ chính của Cố Uyên Đình ở nơi này.
Tô Ý Nhiên quan sát bốn phía, cảm thấy phòng ngủ vừa lớn vừa trống rỗng, tuy rằng cách trang trí rất xa hoa, nhưng làm cho cậu cảm thấy rất u ám.
Dinh thự ở đây lớn hơn nhiều so với biệt thự trên hải đảo, xa hoa hơn, cả tòa dinh thự có cảm giác dinh thự hoàng gia, thế nhưng lại làm cho Tô Ý Nhiên có cảm giác lạnh băng.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên đánh giá phòng ngủ của mình ở nơi này, không khỏi sốt ruột.
Nơi này là nơi kiếp trước hắn ở hơn nửa đời người, đưa Nhiên Nhiên đến đây giống như thể đưa cậu tiến vào một phần kiếp trước của hắn, làm cho hắn hơi thấp thỏm, lòng căng như dây đàn.
Không biết tại sao, trước kia lúc hắn ở đây một mình, ngoại trừ rất nhớ Nhiên Nhiên cũng không cảm thấy căn phòng có gì không được, nhưng bây giờ đưa Nhiên Nhiên đến đây, hắn lại cảm thấy khắp nơi đều không thích hợp, khắp nơi đều rất không tự nhiên.
Làm cho hắn cảm thấy nơi này không xứng với Nhiên Nhiên.
Cũng có lẽ là, hắn của kiếp trước... hắn chân chính, không xứng với Nhiên Nhiên.
Cố Uyên Đình đứng trước Tô Ý Nhiên, có chút lúng túng nói: "Nơi này trang trí không tốt, em không thích thì ngày mai anh sẽ dặn dò người đổi lại."
Tô Ý Nhiên đang ngồi trên giường nhìn xung quanh, nghe lời hắn nói, ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, lòng nhói đau. Cậu duỗi hai tay, mở rộng vòng tay: "Anh Đình, nào."
Cố Uyên Đình do dự một chút, tiến lên tới gần Nhiên Nhiên, cuối cùng nửa ngồi xổm xuống ôm lấy eo Nhiên Nhiên, vùi vào trong ngực cậu.
Hắn cảm giác được Nhiên Nhiên thu tay, vững vàng ôm mình vào trong ngực, an tâm hơn nhiều, đầu vùi vào ngực cậu cọ cọ.
Tô Ý Nhiên ôm anh Đình, cúi đầu hôn tóc hắn: "Không phải không thích phòng của anh, chỉ là mong anh ở thoải mái chút." Cho dù anh Đình chỉ đến đây công tác mới ở đây, cậu cũng mong anh Đình sống thoải mái.
Cố Uyên Đình nghe cậu nói như vậy, ngẩng đầu nhìn cậu. Tô Ý Nhiên thấy dáng vẻ mong chờ tha thiết của hắn, cúi đầu hôn đôi môi hắn.
Tô Ý Nhiên suy nghĩ, lại nhìn bốn phía: "Cũng không cần gấp gáp thay đổi, chỗ này rất nhiều chỗ trang trí đẹp lắm, ngày mai em giúp anh trang trí lại là được."
Cố Uyên Đình cảm thấy rất hạnh phúc, hắn và Nhiên Nhiên ôm nhau thân mật một lát: "Em nghỉ ngơi trước nhé? Cũng không còn sớm nữa."
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói vậy, giống như không định nghỉ ngơi cùng cậu: "Anh phải đi làm việc à?"
Cố Uyên Đình nói: "Có việc phải ra ngoài xử lý." hắn sờ đầu Nhiên Nhiên, "Em ngủ trước đi, không cần chờ anh, chắc nửa đêm anh mới làm xong việc về."
Tô Ý Nhiên tỏ ra đã hiểu: "Vâng, anh đi đi."
Cố Uyên Đình bảo Tô Ý Nhiên đi rửa mặt ngủ, căn dặn cậu có việc thì gọi quản gia, lúc gần đi gọi quản gia tới dặn dò, bảo ông chú ý Tô Ý Nhiên mới mới rời khỏi nhà.
Mãi đến tận nửa đêm, hắn mới mang theo hơi gió lạnh lẽo về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]