Cố Uyên Đình bình tĩnh hỏi: "Nhiên Nhiên, em tìm kỷ tử làm gì?"
Tô Ý Nhiên không đành lòng tổn thương lòng tự trọng của anh Đình, không nói lời thật, vô tội nói: "Không có gì, chỉ là lâu không uống nước kỷ tử nên em thèm uống."
Cố Uyên Đình nhìn thấy kỷ tử là nghĩ đến ngày đêm đầu, bởi vì quá kích động nên mình bắn nhanh. Hắn đoán được Nhiên Nhiên nghĩ gì, hít sâu một hơi.
"Ồ." Cố Uyên Đình gật đầu, ôn hòa cười với Nhiên Nhiên, "Rất tốt."
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên run chân, túi kỷ tử trong tay thiếu chút nữa cầm không chắc. Cậu hơi sợ, miễn cưỡng bình tĩnh: "Em, em xuống tầng trước." Nói xong, cậu bỏ chạy cầm kỷ tử ra phòng ngủ, nhanh chóng xuống lầu.
Đi đến phòng khách dưới tầng, cậu nhìn kỷ tử trong tay, vào bếp đun nước kỷ tử.
Vừa đun, Tô Ý Nhiên vừa thấy oan ức. Anh Đình rõ ràng yếu ớt, còn muốn thể hiện, sao không thể hiểu nỗi khổ tâm của cậu chứ? Kiên cường chống đỡ là tuyệt đối không được.
Đang nghĩ, cậu đã thấy anh Đình đến đây. Cậu đã đun xong nước kỷ tử, rót một chén trong bình đưa cho hắn, nói như không có chuyện gì: "Cho anh."
Cố Uyên Đình cầm cốc, thấy trên mặt nước nổi mấy hạt kỷ tử màu đỏ, nhẹ nhàng lắc lư chìm nổi trên mặt nước: "..."
Tô Ý Nhiên len lén liếc anh Đình một cái, rót một cốc kỷ tử cho mình, uống như thể không có chuyện gì.
Cố Uyên Đình hít sâu một hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/3559162/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.