Lúc lên xe Tô Ý Nhiên đã tỉnh rồi, cậu xoa mắt, phát hiện đã đến chỗ khác, kinh ngạc: "Đã đến rồi ạ?" Cậu nhìn ngoài cửa xe.
Cố Uyên Đình dịu dàng vén lại tóc rối trên trán cậu: "Mới đến được một lúc."
Xe chạy dọc theo đường bờ biển trên đảo, Tô Ý Nhiên nhìn cảnh đen thùi bên ngoài, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy xa xa có tiếng sóng biển dội vào bãi cát.
Hôm nay muộn quá, chỉ đành để ngày mai chơi.
Chốc lát sau xe đã đến biệt thự trên đảo của Cố Uyên Đình, trong ngoài biệt thự như pháo đài cổ điển đã đèn đuốc sáng trưng đợi chủ nhân đến, quản gia đã sắp xếp xong mọi thứ đứng bên ngoài đón họ.
Hải đảo này là hòn đảo tư nhân của Cố Uyên Đình, trên đảo chỉ có này một dãy nhà xây gần bờ biển, bên cạnh có một cây cầu gỗ thật dài uốn lượn, hai bên cầu treo đèn nhỏ sáng rực rỡ, theo cầu dẫn đến cạnh biển. "Lấp lánh như sao." Tô Ý Nhiên cười nhìn anh Đình, cảm thấy rất đẹp.
Cố Uyên Đình nhìn mắt cười của Nhiên Nhiên, cảm thấy cậu giống sao hơn.
Quản gia dặn người hầu cầm hành lý của họ, hắn cầm tay cậu vào biệt thự, quản gia dẫn đường cho họ, lại giới thiệu phòng và bố trí cho họ.
Lúc thường trên đảo không có người, chỉ có người hầu định kỳ đến đây quét dọn vệ sinh, chỉ có lúc chủ nhân lên đảo mới trở nên tấp nập.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Uyên Đình tới đảo này, hắn chọn lựa rất lâu, so sánh nhiều lần cuối cùng chọn trúng chỗ này, cảm thấy Nhiên Nhiên sẽ thích.
Tuy rằng ở trên máy bay hai người nghỉ ngơi cũng đầy đủ, nhưng đi lại đã mất mười mấy tiếng, hắn lo cậu đi lại mệt nhọc, lại còn lệch múi giờ nên định nghỉ ngơi sớm, ngày đầu tiên sắp xếp xong xuôi ngày mai dậy đi chơi.
"Mai chúng ta đến trấn nhỏ ở khu biển mới chơi không? Chỗ đó từng được quay "Dấu vết mạn đà la"(*),chắc em sẽ thích." Cố Uyên Đình nghĩ đến kế hoạch của mình, lúc hỏi vậy không khỏi thấp thỏm bất an, chỉ lo cậu không đồng ý.
Tô Ý Nhiên biết đó là thị trấn du lịch rất nổi tiếng, bộ phim "Dấu vết mạn đà la" mà cậu thích có một phần ba được quay ở đây, cậu cũng định đến trấn mua ít đồ nên đồng ý.
Cố Uyên Đình hưng phấn buổi tối ngủ không yên, hắn ôm Tô Ý Nhiên, kích động không chịu được, nhưng nghĩ đến ngày mai rất quan trọng, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, thế là ép mình buồn ngủ.
Nhưng trước khi ngủ, hắn lén tháo nhẫn kim cương trên ngón tay trái của cậu ra, ném cái nhẫn kim cường rởm này vào ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Sáng sớm hôm sau Tô Ý Nhiên đã dậy rồi, phát hiện anh Đình dậy còn sớm hơn mình, trông cũng hưng phấn gấp trăm lần, từ khi dậy vẫn dùng đôi mắt sáng quắc để nhìn cậu.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình vậy mà lòng ngứa ngáy, cậu cười nâng mặt hắn lên: "Làm gì thế, nhìn em làm gì."
Cậu không nhịn được hôn môi hắn một cái, sau đó lại hôn thêm đến mấy lần.
Đôi mắt Cố Uyên Đình sáng lên, hắn ôm Nhiên Nhiên, cũng hôn cậu đến mấy lần, cưỡng ép che giấu sự kích động của mình: "Không có gì, nhìn thấy Nhiên Nhiên là thích."
Tô Ý Nhiên bị hắn làm cho lòng mềm nhũn, cậu thân mật dùng trán cọ trán hắn, lại hôn hắn, nhỏ giọng tỏ tình: "Em cũng nhìn anh là thích."
Hai người thân mật triền miên một lúc, dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát.
Cố Uyên Đình mặc một cái áo dài màu đen, âu phục rất trang trọng, bên trong mặc một cái áo len màu đen. Hắn rất muốn ăn mặc trang trọng chút, mà đi chơi, lẽ ra nên thoải mái, không thể để cậu nhìn ra dấu vết, đành như vậy. Hắn lại mặc cho Nhiên Nhiên cái áo len màu trắng gạo mà hắn tự tay đan, bên ngoài mặc áo khoác dài cùng kiểu với hắn. Hắn sờ mặt cậu, hôn cậu một cái, cảm thấy thế nào cũng thích.
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình hôm nay mà mặt đỏ, hôm nay hắn quá đẹp trai.
Tối hôm qua đến hải đảo, ngoại trừ ánh đèn trong ngoài biệt thự, những nơi khác đều đen thùi, không nhìn thấy gì hết, hôm nay Tô Ý Nhiên được thấy được phong cảnh trên đảo.
Nước biển xanh thẳm như bầu trời, bãi cát trắng phau nhẵn nhụi, cây cối xanh um tươi tốt, phong cảnh như họa, tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn ảnh mà Cố Uyên Đình cho cậu xem.
Tô Ý Nhiên đứng trên du thuyền, ngắm trời biển xanh ngút ngàn, đảo cát trắng xanh biếc, ngẩng đầu nhìn thấy một đàn chim di cư bay ngang qua bầu trời, cười nói với Cố Uyên Đình: "Ở đây đẹp quá."
Cố Uyên Đình cúi đầu dịu dàng hỏi cậu: "Em thích đảo này không?"
Tô Ý Nhiên tựa vào lan can viễn vọng, biển rộng mênh mông vô bờ, biển trời một màu: "Em thích."
Du thuyền chậm rãi xuất phát, rẽ làn nước biển trong xanh, nhanh chóng rời hải đảo. Trấn nhỏ mà họ định đến hôm nay khá gần hải đảo, ngồi du thuyền đến chỉ cần hơn một tiếng, cảm giác đi du thuyền chậm nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.
Chốc lát sau đã đến trấn nhỏ. Đây là một thị trấn phong tình, nóc nhà san sát, lầu tháp cao vời vợi, đủ loại nhà nhỏ màu sắc rực rỡ, rất đặc sắc Bộ phim "Dấu vết mạn đà la" mà Tô Ý Nhiên thích được lấy bối cảnh ở đây.
Bây giờ là mùa ít khách du lịch, du khách cũng không nhiều, nhịp điệu sinh hoạt của cư dân trong trấn rất chậm, bầu không khí rất bình yên, rất thích hợp để giết thời gian.
Tô Ý Nhiên tay nắm tay Cố Uyên Đình, nhàn nhã bước chậm trong trấn nhỏ, đi mỗi nơi một chút, vừa đi vừa nghỉ, thưởng thức mỹ thực đặc sắc của trấn nhỏ, đến cảnh quay trong phim điện ảnh, còn mua ít đồ kỷ niệm.
Chầm chậm thong thả, nửa ngày đã qua.
Lúc xế chiều, hai người đi đến một nơi quay cuối cùng ở một bãi đá ngầm rìa trấn nhỏ.
Đá ngầm đen, bãi cát trắng phau, nước biển xanh ngắt. Nơi này cách trung tâm trấn nhỏ khá xa, ít dấu chân người, hai người chụp ảnh xong, đi dọc theo bãi cát cạnh biển thưởng thức phong cảnh.
Đi qua đi lại, trong lúc vô tình họ phát hiện đằng trước có một nhà thờ đỉnh nhọn màu trắng, vẻ ngoài cũ kỹ, lẻ loi tọa lạc sau một khối đá ngầm, có vẻ đã tồn tại không ít tháng năm.
Cố Uyên Đình căng thẳng chạm vào hộp nhẫn kết hôn trong túi quần, trái tim của hắn cấp tốc đập, mà mặt vẫn duy trì biểu cảm bình thường. Hắn nhìn Tô Ý Nhiên, thuận miệng nói: "Chúng ta vào xem không?" Tô Ý Nhiên gật đầu, vào nhà thờ cùng Cố Uyên Đình, vốn tưởng trong nhà thờ cũ kỹ này không có một bóng người, không ngờ bên trong có mấy du khách, có người ngồi trên ghế dài, có người đang đi dạo.
Thế giới này khác với thế giới nguyên bản của cậu, văn hóa Tây phương gần tương đồng nhưng chi tiết giáo lý có rất nhiều sự khác biệt.
Trong nhà thờ có một mục sư già tóc trắng phau, đang ngồi sau bục cổ điển ngủ gật. Cố Uyên Đình cầm tay Tô Ý Nhiên xuyên qua từng hàng ghế dài hai bên, từng bước từng bước đi đến chỗ mục sư, bên tai dường như vang lên tiếng nhạc thần thánh trang nghiêm.
Tô Ý Nhiên tưởng là hắn muốn đi ra sau xem, không nghĩ nhiều, lúc họ lướt qua người mục sư, Cố Uyên Đình bất cẩn va phải bục, mục sư bị họ đánh thức, ngẩng đầu nhìn.
Ông mục sư trông đã rất già, đi lại cũng đã bất tiện, chậm chạp đỡ kính lão, híp mắt cố hết sức nhìn kỹ họ, lại thấy họ cầm tay nhau, hỏi: "Các con... Là người hôm nay đến kết hôn à?"
Nhưng chắc mục sư già lớn tuổi, căn bản không nghe rõ cậu đang nói gì. Ông lại nhìn hai người, miệng bĩu môi thầm thì mấy lời không rõ nghĩa, sau đó cố chấp kết luận, lầu bầu nói: "Đúng là các con, đường lề mề nữa, mau đến đây thề đi."
Nói xon ông còn chỉ vào bục, thúc giục họ.
Tô Ý Nhiên ngẩn ra liếc nhìn Cố Uyên Đình một cái, không biết hiện tại là tình huống thế nào.
Cố Uyên Đình thấy cậu nhìn hắn, lòng căng thẳng. Hắn động viên xoa đầu cậu, tạm thời không nói gì, đợi chuyện kế tiếp.
Lúc này, có thể là chú ý đến động tĩnh bên này, một người nước ngoài đi đến hỏi ông lão mục sư: "Mr. Smith?" hình như cô là người bản địa, có vẻ quen ông mục sư.
Ông mục sư không để ý đến cô, gõ bàn một cái, giục Tô Ý Nhiên: "Nhanh lên nhanh lên."
Người phụ nữ đó xin lỗi cười với Tô Ý Nhiên: "Xin lỗi, ông Smith lớn tuổi, đầu óc ừm... Không tỉnh táo lắm." cô chỉ huyệt thái dương của mình, ám chỉ ông hồ đồ rồi, "Cho nên ông ấy hay kéo du khách đến đây để thề kết hôn."
Thì ra là thế, Tô Ý Nhiên hiểu ra, cười: "Không sao." Cậu không để ý, đang định kéo Cố Uyên Đình đi, hắn bỗng lắc lắc tay cậu.
Cố Uyên Đình cố gắng tự trấn định nhìn Nhiên Nhiên, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Hay là chúng ta thề ở đây một lần được không?" Hắn nhìn quanh giáo đường, "Chỗ này rất đẹp."
Đúng là rất đẹp, bởi vì xa xưa, cũ kỹ nên nơi này có cảm giác vĩnh cửu, bên ngoài giáo đường là biển rộng xanh thẳm và cát trắng phau phau.
Tô Ý Nhiên cũng nhìn một vòng giáo đường theo ánh mắt của anh Đình, cậu cũng thích, đồng ý.
Tuy rằng hai người đã là chồng chồng già kết hôn mấy năm, còn làm chuyện này, hơi xấu hổ, nhưng thề kết hôn ở nơi đây có vẻ lãng mạn khác.
Cố Uyên Đình thấy cậu đồng ý, không nhịn được sự kích động trong ngực. Hắn viết tên của hai người cho mục sư, ông mục sư đỡ kính lão của mình, miệng thì thầm, khó khăn đọc hồi lâu.
Cuối cùng, như là phân biệt rõ, ông lật sách giáo lý trong tay ra, hắng giọng một cái: "Bây giờ chúng ta tổ chức lễ cưới, mời hai người vào chỗ."
Có thể là bởi vì quay lại nghề chủ trì hôn lễ, giọng của ông mục sư không còn mơ hồ không rõ nữa, từng chữ từng câu đều rất rõ ràng.
Cố Uyên Đình cầm tay Tô Ý Nhiên, cùng cậu sóng vai đứng trước bục của mục sư, lắng nghe lời chứng hôn.
Người phụ nữ nước ngoài thấy họ muốn thề thật, đi ra ghế dài ngồi xuống xem lễ cưới.
"Chú rể Cố Uyên Đình," ông mục sư đọc tên tiếng Trung có giọng điệu quái lạ không chính xác, "Con đồng ý kết hôn với Tô Ý Nhiên, để cậu ấy thành chồng con, từ đây sống một đời cùng cậu ấy không?"
Mấy du khách trong nhà thờ để ý thấy tiếng động bên này, thấy đang có lễ cưới, cũng thi nhau ngồi xuống ghế dài dưới sân khấu, lẳng lặng xem lễ cưới.
Cố Uyên Đình hít sâu một hơi, nhìn Tô Ý Nhiên bên cạnh, cảm động và kích động, giọng hắn cũng run rẩy: "Con đồng ý."
Tô Ý Nhiên vốn cảm thấy đây chỉ là tình thú mà họ nhất thời nghĩ ra, thế nhưng khi cậu nhìn thấy phản ứng kích động của Cố Uyên Đình, lần thứ hai nghe hắn nói "Con đồng ý", cậu cũng xúc động.
Ông mục sư vẫn tiếp tục: "Từ nay về sau, cho dù khỏe mạnh hay ốm đau, bần cùng hay giàu sang, thuận cảnh hay nghịch cảnh, con đều bầu bạn với cậu ấy cả đời, yêu cậu ấy, quý trọng cậu ấy..., mãi đến cuối đời không?"
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên thật sâu, trân trọng hứa hẹn: "Con đồng ý, cho dù khỏe mạnh hay ốm đau, bần cùng hay giàu sang, thuận cảnh hay nghịch cảnh, con đều bầu bạn với cậu ấy cả đời, yêu cậu ấy, quý trọng cậu ấy..., mãi đến cuối đời."
Trái tim Tô Ý Nhiên bị hắn bắn trúng mềm nhũn, cậu thấy anh Đình nhìn mình chăm chú sáng ngời như sao, như biển rộng, tình cảm bao dung sâu sắc như vậy, như thể giao hết thảy cho cậu.
"Chú rể Tô Ý Nhiên, con đồng ý kết hôn với Cố Uyên Đình, để cậu ấy thành chồng con, từ đây sống một đời cùng cậu ấy không?"
Cố Uyên Đình đã quên thở, đầu óc trống rỗng, không thể động đậy, cũng không thể nghĩ, chỉ có thể nhìn Tô Ý Nhiên, nín thở đợi câu trả lời của cậu, tim sắp vọt ra cuống họng.
"Con đồng ý." Tô Ý Nhiên nói.
Em ấy đồng ý! Cố Uyên Đình thở dốc, trái tim run rẩy, viền mắt toả nhiệt, cơ hồ sắp chảy nước mắt, Nhiên Nhiên nói đồng ý kết hôn với hắn!
"Từ nay về sau cho dù khỏe mạnh hay ốm đau..., mãi đến cuối đời sao?"
Tô Ý Nhiên nhìn Cố Uyên Đình, nghiêm túc nói: "Con đồng ý, cho dù khỏe mạnh hay ốm đau, bần cùng hay giàu có,... sẽ bầu bạn với anh ấy cả đời, yêu anh ấy, quý trọng anh ấy..., mãi đến cuối đời."
Giọng Tô Ý Nhiên vang vọng trong nhà thờ nhỏ, lòng Cố Uyên Đình rung động. Hắn thậm chí cảm thấy có tiếng vang trang nghiêm một lần lại một lần, xuyên vào lòng hắn. Hắn kích động không biết như thế nào cho phải, lồng ngực kịch liệt chập trùng, cảm động, rất muốn khóc.
Ông mục sư nói tiếp: "Bây giờ, mời các con trao đổi nhẫn kết hôn!"
Nhẫn? Tô Ý Nhiên ngẩn ra, cậu theo bản năng nhìn ngón tay đeo nhẫn trên tay trái của mình, sau đó lại ngẩn ra, nhẫn kết hôn mà cậu vẫn đeo trên tay đâu?
Lúc rửa tay cởi xuống, để ở bồn rửa tay à? Trong đầu cậu chợt lóe qua ý nghĩ, không nhớ ra được. Chưa đợi cậu nghĩ kĩ đã thấy Cố Uyên Đình móc ra một cái cái hộp nhỏ trong túi, mở hộp ra.
Trong hộp là hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, rạng ngời rực rỡ, rất đẹp.
Mà không phải nhẫn kết hôn của họ.
Tô Ý Nhiên nghi hoặc nhìn Cố Uyên Đình, nhẫn kim cương này ở đâu ra?
Cố Uyên Đình đã cầm tay trái của cậu lên, cẩn thận đeo nhẫn kim cương vào ngón tay đeo nhẫn của cậu, nhìn ngón tay cậu, trong lòng lại kích động và cảm động.
Hắn không khống chế được cúi đầu hôn ngón tay cậu, vẻ mặt đầy thành kính.
Cố Uyên Đình biết Nhiên Nhiên sẽ nghi ngờ chiếc nhẫn này, nhưng hắn đã chuẩn bị lý do giải thích. Hắn đặt hộp trên bục trước mặt mục sư, đưa một cái nhẫn kim cương khác cho cậu, mong đợi nhìn cậu.
Tô Ý Nhiên nhận nhẫn kim cương, tạm thời gác nghi vấn sang một bên, đợi chút nữa hỏi lại. Cậu cầm tay Cố Uyên Đình lên, nghiêm túc đeo nhẫn kim cương cho hắn.
Cố Uyên Đình yên lặng nhìn Nhiên Nhiên đeo nhẫn kết hôn cho mình mà mắt không chớp. Nhiên Nhiên đeo nhẫn kết hôn cho hắn, hiện tại hắn là của Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên cũng là của hắn.
Chóp mũi Cố Uyên Đình xót, xúc động muốn khóc lại dâng lên.
"Hai chú rể đã thề và trao nhẫn. Bây giờ, các con có thể..."
Chưa đợi mục sư tuyên bố họ có thể hôn nhau, Cố Uyên Đình đã ôm chầm lấy Tô Ý Nhiên hôn cậu.
Tô Ý Nhiên cảm giác đột nhiên có một hai giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mặt mình, nửa giây sau chuyển thành lạnh lẽo, là cái gì?
Chưa nghĩ kỹ, cậu đã bị cảm xúc mãnh liệt của Cố Uyên Đình giam giữ, chìm trong nụ hôn, đáp lại hắn, trong lòng toàn là hắn.
"... Như vậy ta tuyên bố, Cố Uyên Đình, Tô Ý Nhiên, các con đã trở thành bạn đời, từ nay về sau bầu bạn hết đời, không rời không bỏ."
Khán giả bên dưới vỗ tay chân thành chúc phúc.
Hôn xong, Cố Uyên Đình buông Tô Ý Nhiên ra. Cậu nghĩ đến chuyện vừa nãy mà xấu hổ, có phải lễ cưới thật đâu, đều là chồng chồng già rồi, sao còn mãnh liệt hơn lần trước, không, thậm chí còn mãnh liệt hơn hẳn?
Tô Ý Nhiên thấy viền mắt anh Đình ửng hồng, nghĩ đến vừa nãy giọt nước mắt rơi vào mặt mình, cậu sờ mặt hắn: "Anh khóc hả?" Anh Đình lén lút khóc à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]