Lúc lên xe Tô Ý Nhiên đã tỉnh rồi, cậu xoa mắt, phát hiện đã đến chỗ khác, kinh ngạc: "Đã đến rồi ạ?" Cậu nhìn ngoài cửa xe.
Cố Uyên Đình dịu dàng vén lại tóc rối trên trán cậu: "Mới đến được một lúc."
Xe chạy dọc theo đường bờ biển trên đảo, Tô Ý Nhiên nhìn cảnh đen thùi bên ngoài, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy xa xa có tiếng sóng biển dội vào bãi cát.
Hôm nay muộn quá, chỉ đành để ngày mai chơi.
Chốc lát sau xe đã đến biệt thự trên đảo của Cố Uyên Đình, trong ngoài biệt thự như pháo đài cổ điển đã đèn đuốc sáng trưng đợi chủ nhân đến, quản gia đã sắp xếp xong mọi thứ đứng bên ngoài đón họ.
Hải đảo này là hòn đảo tư nhân của Cố Uyên Đình, trên đảo chỉ có này một dãy nhà xây gần bờ biển, bên cạnh có một cây cầu gỗ thật dài uốn lượn, hai bên cầu treo đèn nhỏ sáng rực rỡ, theo cầu dẫn đến cạnh biển.
"Lấp lánh như sao." Tô Ý Nhiên cười nhìn anh Đình, cảm thấy rất đẹp.
Cố Uyên Đình nhìn mắt cười của Nhiên Nhiên, cảm thấy cậu giống sao hơn.
Quản gia dặn người hầu cầm hành lý của họ, hắn cầm tay cậu vào biệt thự, quản gia dẫn đường cho họ, lại giới thiệu phòng và bố trí cho họ.
Lúc thường trên đảo không có người, chỉ có người hầu định kỳ đến đây quét dọn vệ sinh, chỉ có lúc chủ nhân lên đảo mới trở nên tấp nập.
Đây cũng là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/3559159/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.