*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Uyên Đình đột nhiên cảm giác tượng gỗ trong tay rất nặng, hắn thả tượng gỗ ở trên bàn bên cạnh, trong tay vẫn cứ lưu lại cảm giác nhoi nhói.
Tô Ý Nhiên chờ đợi nhìn Cố Uyên Đình, hi vọng anh Đình có thể vui vẻ.
Hai chữ "Nhất Thính" nguyên bản là tên hai người bọn họ kết hợp, có ý nghĩa đặc biệt, hiện tại anh Đình không cùng cậu kinh doanh cửa hàng nữa, đặt vật hai người cùng làm thành vật biểu tượng cũng vừa vặn.
Cố Uyên Đình nhìn ánh mắt Tô Ý Nhiên sáng long lanh, cuối cùng cũng vẫn không muốn thấy bộ dáng cậu thất vọng, hắn nói: "Cảm ơn, anh... rất vui."
Tô Ý Nhiên ngọt ngào nở nụ cười.
Cố Uyên Đình biết đây là cậu cho là thành công tạo kinh hỉ cho nguyên chủ.
Trong lòng hắn như nghẹn cái gì khó giải thích, dời tầm mắt đi chỗ khác, dư quang góc nhìn cũng không quét tới tượng gỗ kia.
Cố Uyên Đình nói: "Nhưng mà vật này... Làm cũng không đẹp lắm, hai ngày nữa anh lấy cái tốt hơn cho em."
Tô Ý Nhiên kinh ngạc: "Em cảm thấy rất tốt mà." Cậu cầm lấy tượng gỗ trên bàn, lăn qua lộn lại xem, cảm giác không có chỗ xấu, "Hơn nữa cái này là anh cùng em làm, em thích, mua cũng không có ý nghĩa gì."
Cố Uyên Đình: "... Hai ngày nữa, anh và em làm tiếp một cái."
Hắn lại bổ sung, "Đẹp hơn cái này."
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/228234/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.