Tô Ý Nhiên không thấy động tác nhỏ của Cố Uyên Đình, cậu đi cầm bát múc cháo: "Cháo được rồi, chúng ta ăn cơm đi."
Cố Uyên Đình nhận cái bát trong tay cậu: "Em ngồi."
Tô Ý Nhiên ngoan ngoãn nghe lời đi trước bàn ăn ngồi, không bao lâu Cố Uyên Đình cầm một bát cháo đi ra. Cậu kinh ngạc: "Sao chỉ múc có một bát?"
Cố Uyên Đình dùng muôi múc cháo trong bát: "Cháo vẫn nóng."
Hắn ngồi xuống bên người Tô Ý Nhiên, múc một muỗng cháo đặt bên mép thổi thổi, môi thấy không nóng, đút Tô Ý Nhiên ăn.
Tô Ý Nhiên ăn một miếng, đỏ mặt muốn nhận bát trong tay hắn: "Không cần đút, tự em ăn được." Anh Đình cũng quá khoa trương rồi.
Cố Uyên Đình tránh một chút, nghiêm túc nhìn cậu: "Đừng quậy, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên: "..." Cậu, cậu quậy chỗ nào, rõ ràng là anh Đình quá khoa trương, làm cho cậu như mắc bệnh gì không có cách nào tự vận động ấy...
Anh Đình hiện tại thật sự coi cậu là búp bê sứ.
Thế nhưng Tô Ý Nhiên nhìn dáng dấp Cố Uyên Đình nghiêm túc như thế, cuối cùng vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn cho bón.
Nghĩ lại thì, bón thì bón đi, đều chồng chồng già rồi, bón cơm cũng không có gì ghê gớm.
Cố Uyên Đình vừa thổi vừa bón, cho cậu ăn một nửa bát, thấy Tô Ý Nhiên no rồi mới thả bát muỗng xuống.
Bón cho cậu xong, Cố Uyên Đình cũng ăn cháo, thấy Tô Ý Nhiên vào phòng ngủ thay quần áo, hiển nhiên chuẩn bị đến cửa hàng. Hắn nói: "Hôm nay anh đến tiệm với em."
Tô Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nha-giau-luon-tu-an-dam-cua-minh/1042737/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.