"Cái gì? Bác sĩ nói con tôi sinh non?" Mẹ của Vũ Hạm ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, lúc đưa tới đã chảy rất nhiều máu." Bác sĩ nói.
"A Trí, chuyện gì xảy ra vậy? Tai sao lại bị sinh non?" Mẹ vợ của cậu nóng nảy tra hỏi.
"Mẹ, hôm nay con cũng mới biết Vũ Hạm mang thai, con rất xin lỗi, cũng nên trách con vì không chăm sóc cô ấy thật tốt!" Lâm Trí cảm thấy tự trách.
"Con bé đã mang thai, tại sao còn không nói ra? Nếu biết thì hai đứa không nên ra ngoài du lịch, như vậy rất dễ sinh non."
"Mẹ -- chúng ta trở về thôi, Vũ Hạm sẽ thấy lo lắng." Lâm Trí đi cùng mẹ vợ trở về phòng bệnh.
"Mẹ, Bác sĩ tìm mẹ có chuyện gì sao? Con không bị bệnh gì chứ? Tại sao thân thể của con lại không thoải mái?" Quan Vũ Hạm yếu đuối hỏi.
Lâm Trí cùng với mẹ vợ nhìn vào mắt nhau, chẳng lẽ. . . . . . . . .
"Con à, con không biết mình đang mang thai sao?" Mẹ cô hỏi.
"Mang thai? Con mang thai sao? Mẹ nói con mang thai?" Quan Vũ Hạm lấy lại tinh thần hỏi.
"Đúng vậy, chỉ là, đứa bé, đứa bé không có giữ được." Mẹ cô tiếc nuối mà nói. Quan Vũ Hạm không hề nói gì, nước mắt chảy xuống.
"Đứa bé ngoan, không khóc, không khóc, hai đứa còn trẻ, rồi sẽ có thôi." Cha của cô đau lòng lau nước mắt cho con gái.
"Cha, đứa bé của con, đứa bé của con không còn, là con, là con không có bảo vệ cho nó." Quan Vũ Hạm khóc lóc mà nói, cảm xúc cực kỳ kích động. Cha của cô cảm thấy đau lòng cho con gái, đến mình cũng không chịu nổi, nắm tay con gái không nói ra lời.
Tất cả mọi người bị màn trước mắt cảm thấy đau đớn.
Lâm Đông nằm ở bên cạnh, nhìn thấy tất cả vào mắt, tuy không phải là máu mủ, nhưng họ còn hơn máu mủ, trong lòng cảm thấy khó chịu. Vợ ông vừa nghe con dâu mang thai, lại bị sinh non, cháu trai không còn, cũng thấy tiếc nuối.
Lâm Trí cũng không nói gì, thù này nhất định cậu sẽ trả lại.
"Cha, cám ơn cha." Lâm Trí nắm lấy tay cha mình nói.
"Con trai, cha không sao cả, nghỉ ngơi một chút là được." Lâm Đông nhìn thấy bộ dạng con trai đau lòng, không biết xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tất cả chuyện này. . . . . . . . .
"Cha, cha sao thế?" Vũ Hạm mới vừa phát hiện cha chồng nằm ngay bên cạnh.
"Con dâu, cha chỉ bị tăng huyết áp thôi, chốc lát sẽ khỏi." Lâm Đông không muốn con gái biết tới thân phận của mình, sợ cô sẽ bị đả kích, kỳ thật mọi người cũng đều nghĩ như vậy.
Mấy ngày gần đây, Vũ Hạm đều ở bệnh viện, bọn họ chưa có về nhà, vì sợ Vũ Hạm nghỉ ngơi không tốt, cũng vì sinh non nên phải tĩnh dưỡng, vì thế đều ở bệnh viện, thật sự thì người có tiền cũng rất may mắn.
Mấy ngày nay mỗi sáng Lâm Trí đều tới bệnh viện một chuyến, đến gặp Vũ Hạm một lúc, sau đó đến tối mới quy trở lại. Bởi vì công ty Lâm Đông rất bận, cho nên ông đã cùng vợ trở về nhà trước, còn cha mẹ Vũ Hạm ở lại chăm sóc cho cô.
Thì ra là Lâm Trí luôn luôn bí mật điều tra về người đàn ông thần bí kia, kỳ lạ là, người này giống như biến mất khỏi thế gian vậy, một chút đầu mối cũng không thấy, ngay lúc thất vọng, chợt hỏi thăm được một người đánh cá biết chuyện ngày ấy, cho nên có công mài sắt, có ngày nên kim.
"Chào ông: cháu muốn hỏi thăm một chút, ngày mùng 10 tháng 5, ông có thấy qua cô gái này chưa." Lâm Trí lấy ra tấm hình của Quan Vũ Hạm đưa cho ông ta nhìn. Ông ta nhìn xem tấm hình sau đó nhìn sang Lâm Trí, cuối cùng nhỏ giọng nói.
"Chàng trai, cậu là người bên ngoài đúng không? Tôi khuyên cậu mau rời khỏi đây đi, tránh gặp chuyện chẳng lành." Ông ta thấy Lâm Trí còn trẻ, có lẽ không biết tình hình nơi đây, vì vậy có ý nhắc nhở.
"Ông à, xin ông nói cho cháu biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này lai rất quan trọng với cháu, làm ơn." Lâm Trí chắp tay trước ngực cầu xin ông ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]