Cuối cùng khủng hoảng của công ty cũng đã qua, Lâm Trí cũng đã điều tra được hết về Quan Hùng Phách. Theo hiểu biết, năm nay người này 36 tuổi, khi mười bảy tuổi đã gia nhập Hắc Bang, hai mươi tuổi đã làm chủ của một Bang hội, cho tới nay thì anh ta đã quản lý tất cả các thế lực của Hắc Bang, đã là đại ca trên vạn người.
Lâm Trí đi tới cửa phòng làm việc của Quan Hùng Phách, ấn chuông cửa.
"Vào đi" một giọng nói đặc biệt phát ra. Lâm Trí ưỡn ngực đi vào.
"Anh là Quan Hùng Phách?" Lâm Trí hỏi.
"Đúng vậy" biểu hiện của Quan Hùng Phách rất bình tĩnh.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi" Vẻ mặt Lâm Trí rất lạnh lùng, giống như là đến không có ý tốt.
"Cứ ngồi" Quan Hùng Phách vẫn bình tĩnh. Màu da ngăm đen khiến cho người ta không thể đoán ra anh ta đang nghĩ gì?
"Nói đi? Tại sao anh lại làm như vậy?" Lâm Trí tiếp tục hỏi.
"Ý cậu là gì?" Quan Hùng Phách thức thời hỏi, nói xong liền đốt một điếu thuốc, hít một hơi, thổi ra làn khói dày đặc.
"Có muốn một điếu không?" Quan Hùng Phách cầm bao thuốc lên hỏi Lâm Trí.
"Trả lời tôi đi?" Lâm Trí đuổi ép không buông.
"Cậu vì vợ mình mà tới sao? Quan Hùng Phách tôi dám làm dám nhận, tôi và vợ cậu không có chuyện gì cả, cậu muốn nghe cái gì? Hay là cậu hi vọng sẽ xảy ra chuyện gì?" Quan Hùng Phách hỏi ngược lại Lâm Trí .
"Tại sao tôi phải tin tưởng anh?"
"Đó là chuyện của cậu, có tin hay không thì tùy." Nếu như không phải Quan Hùng Phách coi trọng Vũ Hạm, thì anh ta đã sớm đuổi cậu ra ngoài rồi. Bởi vì anh ta hi vọng Quan Vũ Hạm có thể hạnh phúc, nhìn thằng nhóc miệng còn hôi sữa này, thật sự là có khí phách xông pha giang hồ của anh ta năm đó, chỉ là thiếu đi sự bình tĩnh. Đúng lúc này, điện thoại Lâm Trí vang lên.
"A lô? Vợ à, có chuyện gì sao?" Lâm Trí vừa thấy là điện thoại của Quan Vũ Hạm liền nhận nhanh. Đúng lúc này cánh tay cầm xì gà của Quan Hùng Phách khẽ run lên.
"Cậu đi đâu vậy? Trong phòng làm việc cũng không thấy đâu, buổi trưa có đi ăn cơm không? Nếu không tôi sẽ đi trước." Quan Vũ Hạm gọi điện thoại rủ Lâm Trí cùng đi ăn cơm.
"Được, chúng ta gặp nhau ở nhà hàng, em giúp tôi gọi món trước đi, lát nữa tôi sẽ đến." Lâm Trí cúp điện thoại.
"Hôm nay chỉ nói đến đây thôi, hiện tại tôi phải bồi vợ yêu đi ăn rồi.Tạm biệt." Nói xong liền rời đi. Quan Hùng Phách vốn chỉ lạnh nhạt bỗng nhiên nở nụ cười.
"Thật sự giống mình khi còn trẻ, có khí phách, có can đảm, có cá tính bất cần đời. Mà người này, trong ánh mắt không có sợ hãi, mà nhiều hơn là sự khiêu chiến. Trong khi đó thì mọi người nhìn thấy Quan Hùng Phách cũng phải sợ hãi ba phần, .
Lâm Trí lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà ăn, Quan Vũ Hạm đang dùng bữa ăn.
"Tôi đã gọi đồ ăn giúp cậu, cậu xem có hợp khẩu vị hay không." Vũ Hạm vừa ăn vừa nói.
"Oh, là vợ thân yêu đã gọi thì sao tôi có thể không thích, chỉ là em xem chồng em như động vật ăn chay để nuôi sao? Tôi không ăn thịt làm sao được! Buổi tối lấy hơi sức đâu mà làm việc." Lâm Trí vừa nhìn thức ăn đều là đồ chay, miệng lưỡi liền trơn tru .
"Bớt lắm mồm đi, có thể quan tâm đến thể hình hay không, trong đầu cậu không còn gì khác sao? Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi." Quan Vũ Hạm cằn nhằn Lâm Trí .
"Trong đầu tôi chỉ có em, không thể không có em. . . . . . . . . ’ hết cách rồi, đối mặt với em, tôi không thể nghiêm chỉnh được, mà nếu nghiêm chỉnh thì sẽ hù em mất." Lâm Trí vừa nói vừa hát. Mỗi lần cậu đối mặt với Quan Vũ Hạm, giống như con sư tử hướng về bữa ăn. Đối mặt với người phụ nữ khác, cậu lạnh lùng như tuyết, nhưng đụng đến Quan Vũ Hạm cậu liền thay đổi.
"Cậu có thể nghiêm chỉnh một lần cho tôi thấy được hây không? Tôi mà sợ sao?" Quan Vũ Hạm cười nhạo Lâm Trí .
"Được, em dám cười nhạo tôi. Về nhà, tôi sẽ cho em biết thế nào là nghiêm chỉnh." Lâm Trí xấu bụng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]