Tiểu Mạn nhìn thấy tiểu Dĩnh thì vô cùng kinh ngạc, cô ta chạy tới chỗ tiểu Dĩnh hét lên.
- Cô, tại Sao co lại ở đây?
Tiểu Dĩnh bình tĩnh trả lời.
- tôi ở đây thì có liên quan gì đến cô?
- chẳng phải cô đã đi nước ngoài rồi hay sao?
- đúng là tôi đã đi, nhưng bây giờ tôi đã trở về rồi.
Cô ta bắt đầu nổi cơn điên loạn.
- tại Sao mày không Đi luôn Đi mày còn trở lại đây lam gì?
- Tao thích.
Đây là lần đầu tiên tiểu Dĩnh dùng thái độ này để nói chuyện với người khác, suốt bao nhiêu năm qua cô ta đã chia rẽ tiểu Bảo và ba nó, cô đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
- Mày dám dùng thái độ đó để nói chuyện với tao sao?
- Mày nghĩ mày là ai mà tao không dám.
Cô ta giơ tay lên định tát tiểu Dĩnh nhưng cô nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô ta.
- mày muốn đánh tao? Mày nghĩ mày là ai? Nghĩ tao sợ mày sao?
- bỏ tay tao ra...mau bỏ tao ra..
- được...
Tiểu Dĩnh buông tay cô ta ra, cô ta đưa tay nắm lấy cánh tay bị Tiểu Dĩnh nắm nhăn nhó, vừa ngửng mặt lên thì.
* bốp *
- mày dám đánh tao?
- Cái tát này tao tát thay con trai tao. Cũng nhờ mày mà con tao suốt tám năm qua không có ba.
- tất cả là do mày quá ngu, ngu nên mới tin lời người khác. Trước khi trách móc người khác thì mày nên nghĩ lại tất cả đi.
- vậy sao? Trước đây cứ cho là tao ngu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ngo-nguoc/1509362/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.