Đau đớn nhất là khi bản thân không biết đã yêu họ đến mức nào, đến khi biết thì họ đã không còn ở bên nữa.
Tiểu Dĩnh.....
Rốt cuộc là em đang ở nơi nào?.??
Em có biết là bây giờ tôi đang rất nhớ em hay không?
Nếu Như tôi biết mình yêu em nhiều đến như vậy, thì có phải bây giờ ở cạnh tôi chính là em không?
Tôi luôn ngạo mạn....
Tôi luôn nghĩ bản thân mình không cần em....
Nhưng giờ tôi biết mình sai rồi....
Em về đi có được không????
Âu Phàm ngồi một mình trong bóng tối, ở trong căn phòng làm việc này càng khiến cho lòng anh thêm trống trải.
Anh không dám trở về nhà...
Không dám bước qua căn phòng ấy...
Không dám đi xuống bếp...
Cũng chẳng dám đi quanh sân vườn...
Từng cái ghế....
Thậm chí là từng góc trong căn nhà anh cũng không dám đặt chân tới....
Bởi tất cả những nơi nó đều đã từng có hình bóng của cô...
Bây giờ cô đã không còn ở đây nữa, vậy trở về để làm gì???
Tình Yêu vốn dĩ đến bên cạnh người ta một cách bất ngờ và hoàn toàn không được báo trước....
Nếu như anh biết sẽ có một ngày cô rời bỏ anh thì có lẽ đã giữ Cô chặt hơn, đã yêu thương cô nhiều hơn....
Chai rượu để ngay trước mặt, nhưng anh không có cách nào uống nó...
Bởi khi con người ta say xỉn sẽ làm ra những chuyện mà đến chính họ cũng không cách nào kiểm soát được.
Anh rất muốn chìm vào trong men cay này....
Rất muốn dùng nó để quên đi cái cảm giác thương nhớ này...
Hơn ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ngo-nguoc/1509348/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.