Chương trước
Chương sau
Mấy ngày đầu không gặp cô, hắn chỉ nghĩ đơn giản là do cả hai cùng bận rộn, nhưng tình trạng đi sớm về muộn của cô tiếp diễn đến một tuần, rồi mười ngày, nửa tháng… hai tháng liên tiếp. Lúc này hắn mới hoảng hốt nhận ra người ta đang tránh mặt mình.
Và có vẻ như người bị tránh mặt chỉ có một mình hắn. Khi dò hỏi bác Hoa thời gian qua có gặp cô không, bác đều trả lời:
“Cô Tâm vẫn về nhà hàng ngày mà, cậu đừng nói là không biết nhé.”
Hắn chợt nhận ra đã là vợ chồng gần hai năm nhưng vẫn không hiểu rõ tính cách của cô, cũng không biết thói quen sinh hoạt, không biết cô thường đi đâu làm gì. Người ta thường nói “đàn ông sao Hỏa, đàn bà sao Kim”, nếu chưa bỏ công tìm hiểu, đúng là chẳng có cách nào để hiểu được nhau.
“Cậu gửi cho tôi tư liệu về những nơi Tâm hay lui tới gần đây, cả những người mà cô ấy tiếp xúc trong vòng hai tháng. Đúng, từ lúc tôi xuất viện. Và tôi muốn biết bây giờ cô ấy đang ở đâu.”
Sử dụng phương pháp đơn giản nhất, là liên hệ với trợ lý để tìm thông tin về lịch trình của cô. Hắn thở dài, đáng ra là chồng cô, chính hắn phải biết rõ hành tung của cô hơn ai hết, chứ không phải như thế này, mỗi lần muốn tìm vợ mình đều phải nhờ đến sự trợ giúp của bên thứ ba.
Rót một cốc nước uống vài ngụm để cho tâm tình nóng nảy bình tĩnh lại, hắn ép bản thân ngồi xuống ghế, kiên nhẫn chờ đợi tin tức, thay vì sốt ruột đi tới đi lui. Lần này cuộc điện thoại báo cáo kết quả nhiệm vụ của Thành đến nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn.
“Sếp, dạo gần đây cô Tâm hay đến Trung tâm cứu hộ vật nuôi, theo như lịch trình hàng ngày thì hiện giờ có lẽ cô ấy đang ở đó. Sếp có thể thử đến đó trong thời gian chờ đợi báo cáo chính xác từ phía thám tử.”
Hắn mở mail chuyển tiếp từ Thành, là hành tung của cô suốt hai tháng qua, rất đơn giản, chỉ điểm đến chỉ có nhà, đài phát thanh nơi cô làm việc, Trung tâm cứu hộ vật nuôi Thành vừa nhắc đến, và một quán cà phê ngay sát bên đài phát thanh. Người mà cô gặp, ngoài đồng nghiệp cũng chỉ có bác Hoa và Hồng – bạn thân của cô.
Đúng là chiếu theo thời gian biểu khá cố định như thế này, khả năng cô đang ở Trung tâm cứu hộ vật nuôi là rất cao. Không chút chần chừ, hắn đứng dậy thay đồ, lái xe đến đó.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào một nơi như vậy. Đâu đâu cũng có dấu vết của chó mèo, có dọn dẹp sạch sẽ thế nào cũng không át nổi thứ mùi đặc trưng của chó mèo, vì ở đây có quá nhiều chó mèo có vấn đề, bị vứt bỏ hoặc không có nơi để trở về.
“Cô ấy chắc đang ở trong phòng của mèo con, anh muốn tìm cô ấy thì có thể vào trong đó. Có một chú mèo con rất đáng yêu, dạo gần đây cô ấy thường xuyên ôm ấp. Tôi và các nhân viên khác ở đây còn tưởng cô ấy định nuôi nó, nhưng cô ấy lại nói người nhà không thích thú cưng nhỏ.”
Động vật nhỏ, chó con, mèo con, đều có khả năng chữa lành, nói như vậy thật không sai. Cô ngồi trong phòng nhỏ, ôm trong lòng một chú mèo đen nhỏ xíu, mới khoảng hai tháng tuổi. Đôi tai nho nhỏ khe khẽ động đậy, mắt to tròn lúng liếng tò mò nhìn xung quanh, đệm thịt cũng nho nhỏ mềm cại cào cào vào lòng bàn tay hơi ngứa. Cô có cảm giác, đệm thịt của bé con đang cào lên đầu trái tim mình, chứ không phải bàn tay.
Mèo con còn nhỏ, giống như một nhúm lông đen nằm gọn trong lòng, cô bất tri bất giác mỉm cười. Nếu không phải đang ở trong nhà hắn, không biết sẽ phải rời đi lúc nào, thì cô đã ôm bé con này về nhà rồi. Cô vốn thích chó mèo nhỏ, nhưng bé con này là mèo con mà cô thích nhất. Có thể nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Tâm.”
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông gọi tên cô khiến cô nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác. Làm sao hắn có thể gọi cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh như vậy? Và làm sao hắn biết được cô đang ở chỗ này?
Việc đến đây hàng ngày, cô không nói cho ai biết, nên sự xuất hiện của hắn khiến cô vô cùng kinh ngạc. Vừa bất ngờ khi hắn biết cô ở đây, lại vừa ngạc nhiên khi hắn – một người không ưa gì thú cưng nhỏ, nhất là mèo, lại tình nguyện bước chân vào Trung tâm cứu hộ vật nuôi.
Vừa bước chân vào cửa phòng, bóng dáng quen thuộc đã lọt vào tầm mắt hắn. Cô đang ôm một con mèo đen nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng trêu đùa móng vuốt của nó, một người một mèo ở bên nhau hòa hợp một cách kì lạ, giống như sinh ra đã định sẵn là có duyên với nhau.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
Một tia mừng rỡ trong mắt cô che giấu rất nhanh nhưng cũng vô tình bị hắn bắt được. Hai tháng không gặp, xem ra cô cũng không lạnh lùng tránh né như hắn nghĩ.
Tất nhiên, chỉ có kẻ ngu mới khai thật thủ đoạn áp đụng để biết được hành tung của cô. Hắn cười cười, trả lời cũng như không:
“Tôi không biết, chúng ta tình cờ gặp thôi.”
Và cô cũng chẳng rảnh rỗi tin lời nói nhăng nói cuội của hắn. Tình cờ gì chứ, hắn có “tình cờ” đến thế nào, cũng chẳng “tình cờ” đi lạc được vào một nơi như thế này, bốn phía đều là mèo và chó.
Hắn tiến lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh, bàn tay nâng lên rồi lại hạ xuống, sau đó giống như hạ quyết tâm ghê gớm lắm, mới thử chạm nhẹ vào mùi bé mèo con. Bé con còn nhỏ xíu đã được con người chăm chút, bế ẵm nên không hề sợ người, thấy có người lạ đến chơi thì nhiệt tình kêu “meo… meo…” hai tiếng rồi thè lưỡi liếm lên đầu ngón tay hắn.
Vô thức rụt tay lại, trên đầu ngón tay còn truyền lại cảm giác hơi ngưa ngứa và ướt át khi bị mèo con liếm, tiếng “meo… meo…” mềm mại như mở khóa trái tim con người. Hắn lần nữa đưa tay ra, xoa xoa đầu nhỏ bao phủ bởi bộ lông đen tuyền.
“Bé con ngoan nào.”
Đôi con ngươi của mèo con cũng màu đen linh động, chỉ khi xoay qua xoay lại mới lộ ra một chút lòng trắng. Hắn thích thú sờ sờ vuốt vuốt bé mèo trong lòng cô, thật là cảnh tượng kì lạ làm cô phải nhìn hắn với con mắt khác.
“Bế bé con đi dạo một chút đi.”
Hắn đón lấy bé con từ trong lòng cô, vụng về ôm lấy rồi đứng thẳng người lên. Hai người một mèo cùng đi tản bộ, tuy cô không nói gì, nhưng vì có thêm bé mèo nhỏ nên không khí cũng bớt phần cứng ngắc, hắn có cảm giác giống như bố mẹ và con nhỏ đi tản bộ cùng nhau.
“Bé con đáng yêu quá? Đã có tên chưa?”
Chỉ có hai người một mèo, chắc chắn là hắn đang hỏi cô rồi. Cô lắc đầu, từ khi bé xíu xiu mới xuất hiện ở đây tới giờ, cô và nhân viên ở đây đều gọi “bé con, bé con”, nào đã có ai nghĩ tới chuyện đặt cho bé một cái tên. Hôm nay hắn đột nhiên hỏi đến, cô mới nhớ ra là bé con chưa hề có tên.
“Chưa có, chắc khi nào có người nhận nuôi thì chủ mới sẽ đặt tên.”
Nói vậy, nhưng ai cũng biết rất ít khi có người nhận nuôi cún và mèo từ Trung tâm, bây giờ, người ta thường thích giống chó mèo cảnh, ngoại nhập, có giấy tờ, có chip đàng hoàng, nếu nuôi chó mèo ta có thể ra chợ hoặc mua của người quen, hiếm ai nghĩ tới đến Trung tâm cứu hộ nhận nuôi một chú mèo nho nhỏ.
“Vậy chúng ta nhận nuôi bé đi, chúng ta cũng có thể đặt tên cho bé.”
Hắn có tâm tư riêng, vừa rồi khi chưa gặp được cô, một nhân viên công tác trong Trung tâm đã tình cờ nhắc với hắn việc cô muốn nuôi bé mèo này nhưng sợ người nhà không thích. Cô đã muốn nuôi bé, hắn sẽ thành toàn cho mong muốn giản đơn ấy. Chỉ là một bé mèo thôi mà, nhà hắn có thể nuôi được. Coi như, cũng là cho cả cô và hắn thêm một lý do để trở về nhà hàng ngày.
“Có thể nuôi trong nhà được sao?”
Cô không tin vào những gì mình vừa nghe được. Trong ấn tượng của cô, hắn luôn luôn không thích mèo, tình cờ nhìn thấy còn tránh xa chứ đừng nói tới chuyện ôm bế, nhận nuôi mèo con như thế này.
Đáp lại cô là cái gật đầu khẳng định tuyệt đối từ hắn.
“Trong nhà không thiếu phòng ở, có thể cho bé con một phòng riêng. Chúng ta đặt tên cho bé con đi, bộ lông đen tuyền xinh đẹp thế này, đặt tên là Kem đi, vừa nghe đã thấy ngọt ngào rồi. Cô thấy thế nào?”
Nghe thấy lời hắn nói, không biết có hiểu hay không, nhưng bé con đột nhiên “meo” một tiếng, dường như đồng ý. Cô cũng gật đầu, hắn quyết định nhận nuôi thì theo ý hắn, dù sao bé con cũng có vẻ rất thích cái tên này.
Thủ tục nhận nuôi đơn giản hơn suy nghĩ của cả hai người, chỉ cần đăng kí thông tin, cam kết nếu không đủ khả năng nuôi thì mang trở lại đây chứ tuyệt đối không được vứt bỏ, gửi một số tiền vía nho nhỏ, là có thể ôm bé con về. Hắn liếc nhìn một người một mèo đang chơi đùa với nhau, gật đầu đồng ý, cô thích bé con này như vậy, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt.
Mua thêm cát mèo, đồ chơi, thức ăn, sữa cho thú cưng, cả một cái ổ ấm áp, hai người một mèo mới trở về nhà. Trên đường về bé con rất ngoan, cuộn tròn trong lòng cô ngủ, không kêu tiếng nào.
Hắn tạm thời cho hết đồ đạc của bé mèo vào trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ của hai người, có vẻ vẫn hơi ít đồ chơi, trước đây hắn từng nghe đến nhà cây hay gì đó, để ngày mai bảo trợ lý đi tìm hiểu vậy. Hắn sẽ cho bé con này cuộc sống thoải mái nhất.
Sắp xếp xong cho Kem, hắn quay lại phòng khách, thấy cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trên sofa. Nhìn tư thế ngủ của cô, không khác gì bé Kem mỏi mệt ngủ trong lòng cô vừa nãy, hắn cúi đầu, ôm người lên, đưa về phòng ngủ. Cả tháng không gặp, cô dường như lại gầy hơn, ôm lên thấy nhẹ hơn trước. Nhẹ tay nhẹ chân ôm người vào phòng ngủ, đặt lên giường.
“Ngủ ngon nhé, vợ yêu của anh.”
Nhìn khuôn mặt cô đang say ngủ, trong vô thức hắn cúi đầu xuống, hôn lên trán cô, thầm nghĩ mình sẽ dùng hết sức lực để bảo vệ cô gái này, cho cô một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ. Đặc biệt là, không bao giờ để cô rời đi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.