Chương trước
Chương sau
Hoàng thở dài, bàn tay đặt trên chốt cửa lại buông xuống, hắn quay người lại đi đến bên giường. Chưa hỏi rõ được câu chuyện mười năm trước, nhưng thôi vậy, nể tình cô đang là người bệnh, hắn không muốn ép cô.
Vả lại, hiếm khi thấy được bộ dạng yếu đuổi này của cô, hắn không nỡ khiến cô buồn lòng thêm nữa. Đâu phải lúc nào cũng có thể nghe thấy cô kêu “Đau bụng quá", trước ngày hôm nay, hắn nghĩ chỉ có trong mơ mới đưỢc nghe cô gái bướng bỉnh này than như vậy.
"Đau lắm không?"
Bàn tay dày rộng và ấm nóng đặt lên thành bụng, giọng nói của hắn cũng vô thức nhẹ nhàng hơn bình thường. Cô hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại ngay. Dù sao mình cũng đang là người bệnh, được người khác chăm sóc một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Cảm nhận làn da ở phần bụng của cô từ lạnh lẽo dần dần chuyển thành ấm áp, và mềm mại hơn, hắn cười cười. Có tác dụng đấy chứ, không uống công hắn xoa cho cô.
"Có đỡ chút nào không?"
Hắn hỏi cô, giọng nói không tự chủ được mang theo chút âm mũi nhẹ nhàng, giống như tình nhân thủ thỉ bên tai nhau, lại giống như lời quan tâm của chàng trai khi người thân yêu đang đau ốm. Nhưng hồi lâu không thấy cô trả lời, hắn ngước mắt nhìn người đang năm trên giường, hô hấp đều đều, một tay xuôi theo thân người, một cánh tay buông thống xuống. Lông mày ban nãy nhíu chặt có lẽ vì đau đớn đã giãn ra, và hai hàng mi đã khép lại từ lúc nào.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Hắn chỉnh lại tư thế tay chân cho cô, cánh tay vừa buông thống được đặt xuôi theo thân người như tay kia, nhưng trong cơn mơ, cô lại lần nữa khẽ nhíu mày, bàn tay đặt lên trên bụng, lung tung ấn vào.
Cầm lấy tay cô, đặt xuống giường, không để cô tiếp tục lộn xộn, hắn nhẹ nhàng leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, tiếp tục công việc còn dang dở. Đặt tay lên bụng cô xoa xoa, chú ý thấy lông mày cô lại giãn ra mới yên tâm nở nụ cười, giữ nguyên lực độ xoa tiếp.
Cứ xoa như vậy cho tới khi chính hắn cũng thấy hai mắt díu lại, cơn buồn ngủ kéo đến, hắn mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Bàn tay vẫn đang đặt trên thành bụng của cô.
Cả một đêm trôi qua an lành, hai người đều không thức dậy lần nào giữa chừng. Sáng hôm sau, cô thức giấc theo đồng hồ sinh học, đôi mắt mơ màng mở ra, chợt thấy có gì đó khác thường. Bên cạnh cô có người.
Người nằm bên cạnh cô vẫn giữ tư thế như tối qua, nằm nghiêng về phía này, bàn tay đặt hờ trên bụng cô. Trong cơn mơ, cảm nhận được người trong lòng hơi cựa quậy, hắn nghĩ cô lại khó chịu, bàn tay đang đặt trên bụng cô liền vô thức xoa xoa, miệng nói vài lời an ủi mà cô không nghe rõ lắm.
"Đỡ đau chưa? Anh ôm vợ này, ôm ôm là hết đau... Mệt quá, để anh ngủ thêm một chút.."
Cô trơ mắt nhìn hắn thuần thục như đã từng làm qua vô số lần, xoa xoa bụng rồi vươn tay ôm mình vào lòng, đặc biệt là, còn nói ra những lời này nữa. Sức lực của người đàn ông cho dù đang ngủ cũng không phải thứ cô có thể dễ dàng giãy ra được, liền an phận nằm trong lòng hắn.
Khuôn mặt cô kề sát vào cổ áo sơ mi xộc xệch của người đàn ông. Tiếng tim đập vững vàng của hắn như tiến thẳng vào tai cô. Từng nhịp từng nhịp đều đặn và an ổn, giống như hắn đang kề sát vào sự bình yên duy nhất của cuộc đời.
Cả không gian chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở của hai người. Tư thế này giúp cô nhìn thấy rõ lồng ngực hắn phập phồng lên xuống. Không hiểu sao, nhìn thấy những biểu hiện của sự sống trên người hắn, trong lòng cô lại bình tĩnh và an yên hơn bao giờ hết.
Hån vẫn sống khỏe mạnh bên cạnh cô. Như vậy không phải đủ rồi sao? Cô đâu phải một người quá tham lam, người cô yêu chỉ cần bình an, mạnh khỏe và luôn hạnh phúc, với cô là quá đủ rồi. Bởi vì, tình yêu không phải là chiếm hữu, tình yêu là sự cho đi.
Khóe miệng cô cong lên một nụ cười nhàn nhạt, vô thức dụi đầu vào ngực hẳn, cô nhắm mắt lại lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh dậy, chỉ còn một mình cô đang nằm trên giường. Đệm chăn bên cạnh lạnh tanh, chắc hắn đã rời khỏi đây từ sớm. Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng lại dư vị thức giấc trong vòng tay của người mình yêu. Không nên quá tham lam, chỉ như vậy thôi, một chút lưu luyến như vậy thôi, cũng đủ hơi ấm cho cô cả một nửa cuộc đời còn lại.
Giữa căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vội vã vang lên, thu hút sự chú ý của cô. Một số máy bàn không có trong danh bạ. Cô nghe máy, đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở, không thấy ai nói gì.
"Alo.. alo.. ai vậy? Nếu không lên tiếng tôi sẽ cúp máy đấy."
Ngay khi cô chuẩn bị chạm vào kí hiệu kết thúc cuộc gọi màu đỏ trên màn hình, người bên kia lên tiếng. Chỉ một từ thôi, tuy giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng cũng đủ để cho cô nhận ra người đó là ai. Tốt xấu gì cũng là giọng nói của người từng cùng cô chung sống dưới một mái nhà suốt hơn hai mươi nụ cười nửa miệng chẳng chút vui vẻ nào, chỉ càng khiến khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.
năm.
"Tâm.."
Cô thở dài, từ ngày trước, mỗi lần chị gái gọi điện cho cô thì đều có chuyện gì đó cần nói. Cô rất yêu quý, cũng rất tôn trọng chị gái của mình, nhưng dường như vẫn có một khoảng cách gì đó, khiến hai người không thể mở rộng lòng san sẻ với nhau.
Nhất là sau khi xảy ra chuyện mười năm trước.
"Có chuyện gì vậy chị?"
Đây là một trong những lần hiếm hoi chị cô chủ động gọi cho cô sau khi vào trại giam. Chị ta từng gọi rất nhiều cho bố mẹ cô, cho Hoàng, nhưng gọi cho cô, thì đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí, nếu người ở trong trại giam xảy ra chuyện gì, thì người được thông báo cũng là em rể của chị ta, chứ không phải người mang tiếng là em gái như cô.
"Tâm... Em gái chị... Chị vừa mơ thấy ác mộng đáng sợ lắm.."
Một cuộc điện thoại này có thể thành công khiến cô thở dài nhiều hơn cả hai ba ngày trước cộng lại. Mơ thấy ác mộng thì gọi cho cô làm gì chứ? Không phải người chị ta nên gọi điện cho là Hoàng – chồng cô à? Nghe thấy chị ta khóc lóc kể lể, chắc hẳn hắn sẽ bỏ hết mọi việc trong tay để chạy đến tận nơi an ủi.
Cô chợt sợ hãi suy nghĩ của chính mình. Suy nghĩ này... Rõ ràng cô luôn luôn tự nhủ đó là hạnh phúc thuộc về chị, nhưng lại không tự chủ được ghen tị. Đúng là con người, luôn luôn ích kỉ và tham lam.
"Cũng chỉ là mơ thôi mà, chị đừng sợ. Giấc mơ thường trái với thực tế, chuyện trong mơ chắc chắn sẽ không xảy ra đâu."
Lựa lời an ủi chị ta, nhưng cô cũng không biết mình nói vậy là đúng háy ai nữa. Trước giờ cô chưa từng là một người lắng nghe tốt, thông cảm và an ủi, giúp tâm trạng người khác tốt lên.
Chị ta thấy cô trả lời như vậy vì ngừng tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng cô vẫn nghe thấy quanh quẩn mơ hồ tiếng sụt sùi.
Có lẽ chuyện trong giấc mơ thực sự kích thích chị ta.
"Thật sao? Chuyện đó thật sự sẽ không xảy ra sao? Chị mơ thấy em và anh Hoàng kết hôn với nhau, hai người rất hạnh phúc. Em còn nói cho anh ấy biết sự thật chuyện mười năm trước nữa."
Hai người hạnh phúc thì đúng là giả, nhưng chuyện mười năm trước, quả thực đêm qua suýt nữa cô đã nói ra khỏi miệng.
May mà chỉ là “suýt nữa" thôi, nếu không, cô cũng chẳng biết phải ăn nói thế nào với chị gái nữa.
Mười năm trước, sự việc đó đè nặng trong tâm trí tất cả những người trong cuộc, cũng là bước khởi đầu của tất cả mọi Nếu không nghe chính miệng cô khẳng định, chị ta vẫn chưa yên tâm nổi. Ngày tháng ở trong trại giam đã mài mòn tất cả niềm tin của chị ta đối với lòng dạ con người. Nhất là khi, ở bên ngoài, cô và hắn sống chung dưới một mái nhà, hắn lại còn là người đàn ông tuyệt vời đến vậy.
Cô nhẹ nhàng "ừm" một tiếng xem như thừa nhận, nhưng chị gái yêu quý của cô vẫn chưa vừa ý. Chị ta muốn cô nói rõ ràng hơn. Đành phải chiều lòng chị gái, cô một lần nữa khẳng định:
"Chị à, trong lòng em Hoàng vẫn luôn là người đàn ông của chị, anh rể của em. Em đâu thể thích anh rể của mình được đúng không? Với lại, em đã có người trong lòng rồi, làm sao dành tình cảm cho người khác được."
Nghe được lời khẳng định từ cô, Dương hài lòng gác máy.
Còn cô, mải nói chuyện không hề chú ý, hai cánh cửa gỗ hé ra một khe nhỏ, phía bên ngoài có một người đàn ông đang đứng, nghe hết cuộc gọi vừa rồi không sót một chữ nào.
Người trong lòng. Chính miệng cô thừa nhận đã có người trong lòng. Vậy còn hẳn được tính là thứ gì cơ chứ? Có lẽ đối với cô, hắn chẳng là gì cả. Cho dù cả trái tim này của hắn đã trao trọn cho cô, cũng đâu có gì quan trọng. Tất cả chỉ vì một tên “người trong lòng" chết tiệt nào đó.
Khóe môi không theo sự khống chế của hắn, nhếch lên một chuyện về sau. Cô cũng không ít lần từng nghĩ, nếu nói ra sự thật của chuyện mười năm trước, liệu mọi chuyện sẽ thay đổi theo chiều hướng nào.
Nhưng cô không dám. Vì chính bản thân cô không dám, cũng vì chị gái cô không muốn, và vì sợ hẳn sẽ khó xử. May mắn, đêm qua cô không nói ra.
"Chị yên tâm, bọn em đã kết hôn, nhưng không phải thật sự kết hôn, làm sao có chuyện sống bên nhau hạnh phúc được.
Còn chuyện kia, em chưa từng nói cho anh ta biết. Trừ khi chị chủ động nói ra, nếu không anh ta sẽ không bao giờ biết được."
Một lần nữa, cô khẳng định với chị gái, cũng là nhắc nhở chính bản thân mình. Những hiểu lầm này quan hệ quá sâu với gút mắc giữa ba người, đâu phải chuyện một sớm một chiều mà thay đổi được. Cô vẫn nên làm như ý định ban đầu, trả lại hạnh phúc cho chủ nhân thực sự của hạnh phúc.
"Ừ chị cũng tin em mà. Đêm qua nằm mơ thấy ác mộng nên sợ bóng sợ gió một hồi. Em biết đấy, chị ở trong này, rất nhiều chuyện không thể trực tiếp để ý được, chỉ sợ có một ngày anh ấy thay lòng đổi dạ... Mà em cũng có bạn trai rồi còn gì, chắc chắn không rảnh để cướp người đàn ông của chị đâu, đúng không?"
Có vẻ như chị ta đã bình tĩnh lại sau sự sợ hãi bị chính em gái cướp chồng, nhưng vẫn cần một sự đảm bảo từ phía cô.
Cô sửng sốt nhìn hắn, không biết hẳn đã đứng đó bao lâu, và đã nghe được những gì. Cuộc điện thoại vừa rồi là cô bị chị ta ép nói ra những lời trái lòng mình, nhưng nếu hẳn nghe được rồi cũng tốt. Hắn sẽ không hiểu lầm cô muốn tiếp cận hắn hay muốn tranh giành tình cảm với chị gái nữa.
"Chuyện vừa rồi là sao?"
Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra miệng. Hắn muốn biết chuyện cô vừa nói là thật hay giả, biết rõ ràng rồi, sau này mới có thể cư xử đúng mực với cô.
"Sao... là sao? Tôi không hiểu ý anh lắm.."
Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt nâu sáng có thêm một tia mịt mờ chưa rõ. Cô không hiểu hắn đang nhắc đến chuyện gì. Là chuyện chị gái cô gọi điện tới, chuyện cô vừa ngủ dậy, hay là chuyện cô đã có người trong lòng?
Tiến thêm một vài bước về phía cô, đến khi cẳng chân suýt chạm cả vào giường mới dừng lại. Hắn cúi đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngước lên của cô. Mới ngủ dậy chưa lâu, trên mặt cô vẫn còn lắn lên mấy vết đỏ do tì mặt xuống chăn đệm.
"Chuyện cô vừa nói, người trong lòng. Đừng nói là cô thật sự đã có người trong lòng rồi nhé."
Có trời mới biết, nếu cô nói lời này là giả, hắn sẽ vui sướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.