Chương trước
Chương sau
Thì ra hắn nghĩ rằng người cô yêu là Duy.
Cũng phải, nhìn xấp ảnh chụp hôm nay, lại thêm đủ loại dấu hiệu trước đó, hắn nghĩ vậy cũng không có gì là lạ. Cô làm sao có thể trách hắn hiểu lầm, trong khi cô đã biết hắn chưa từng dành sự quan tâm cho cô.
"Không phải anh ấy, là một người khác, anh không quen đâu."
Tránh cho hắn hiểu lầm mà chạy đi làm khó Duy, cô phải nói rõ ràng cho hẳn biết giữa anh và cô hoàn toàn trong sạch.
Cô và anh vẫn là những người bạn thân thiết bao nhiêu năm nay, không thể để cho anh vì cô mà gặp chuyện gì.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
"Không phải hắn ta thì là ai? Rốt cuộc cô đã dây dưa với bao nhiêu người sau lưng tôi?"
Hiểu biết của hắn về cô quá ít, chỉ có vài lần bắt gặp cô tiếp xúc với người khác giới, một lần trong quán bar, một gã đàn ông sau này chưa từng thấy mặt, một lần là mấy tấm ảnh hôm nay, một lần khác là thấy cô lôi lôi kéo kéo nói chuyện với bác sĩ trong bệnh viện, ở ngay chính chỗ này.
Cẩn thận loại trừ, thì người duy nhất có thể có quan hệ tình cảm ngoài luồng với cô, chính là Duy. Nhưng khi hắn hỏi, cô lại phủ nhận hoàn toàn. Chẳng lẽ cô thật sự có thể qua mắt hắn, qua mắt cả những người hắn sắp xếp để theo dõi cô?
Hắn không tin chuyện đó có thể xảy ra, dù sao những người hắn tìm tới cũng đều là người chuyên nghiệp, nên cẩn thận rà soát lại trong đầu tất cả những gã đàn ông từng xuất hiện xung quanh cô. Biết đâu sẽ tìm ra được kẻ đó.
Tất nhiên, đến bây giờ hắn cũng chưa suy nghĩ kĩ, tìm ra kẻ đó rồi sẽ làm gì. Hắn chỉ biết, bằng mọi giá hẳn phải tìm ra được gã gian phu đó của cô.
"Có quan trọng hay không? Anh có nhất thiết phải biết hay không? Dù sao anh mập mờ với bao nhiêu người, cả sau lưng và trước mặt tôi, tôi cũng đâu cần phải biết."
Hån đâu thể nói ra khỏi miệng lý do được, cô không cần biết vì cô không hề bận tâm, nhưng hắn thì khác, hắn muốn biết kẻ đó là ai, muốn biết kẻ đó đối xử với cô như thế nào, cũng muốn biết kẻ đó có điểm nào hơn hắn, và tại sao thay vì an phận với hẳn, cô lại đem lòng yêu một gã trời ơi đất hỡi nào đó.
"Có, tôi nhất thiết phải biết. Tất cả mọi chuyện cô làm đều có quan hệ đến thể diện của tôi và thể diện của nhà họ Lục. Lỡ như cô yêu phải một gã chẳng ra gì, không phải là ném mặt mũi của tôi đi sao?"
Đúng, cô đã yêu phải một gã chẳng ra gì, chính là người đang đứng trước mặt cô đây, vài phút trước vẫn còn tình chàng ý thiếp, ngọt ngọt ngào ngào với chị gái cô, vài phút sau lại kéo tay cô ép hỏi người cô yêu là ai. Thật sự là một gã đàn ông khốn nạn.
Cô quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài ô cửa kính. Trời sẩm tối, ánh sáng mặt trời rạng rỡ của ban ngày dần dần nhường chỗ cho bóng đêm bao trùm vạn vật. Một vài bóng đèn điện ngoài sân bệnh viện được bật lên, hắt thứ ánh sáng mờ mờ vào tán cây đen thẫm ngoài cửa sổ.
"Không phải anh cho người theo dõi tôi sao? Anh có thể bảo họ moi ra tin tức, cần gì phải hỏi tôi cho phí công sức."
Động tác quay đầu tình cờ khiến nửa bên mặt của cô nghiêng về phía hắn, dưới lớp phấn phủ trắng hồng, hắn nhìn thấy một vết đỏ mờ giống như dấu tay. Không tiếp tục tranh cãi vô bổ, hẳn đưa tay lên chạm nhẹ vào má cô, hỏi:
"Mặt cô... bị làm sao thế?"
Đó là dấu tay khi cô bị mẹ tát hôm nay. Vốn tưởng không có gì đáng ngại, nhưng khi chuẩn bị ra ngoài lại thấy dấu tay đỏ hồng hơi sưng trên một bên mặt, khá rõ ràng, nên cô dùng phấn phủ che đi, đó cũng là lý do khiến cho cô ngày hôm nay make up đậm hơn ngày thường.
"Không có gì, tôi bất cẩn bị ngã thôi."
Cô nghiêng đầu, tránh đụng chạm của hắn. Cảm thấy không cần thiết nói ra sự thật, để tránh phải giải thích một loạt những nguyên nhân dây mơ rễ má phía sau, cô quyết định nói dối hắn.
Nhưng cô không biết, ý định nói dối của cô, trong mắt hắn lại trẻ con và ngây thơ đến cỡ nào. Hắn đã sống bao nhiêu năm, làm sao có thể không phân biệt được vết thương va đạp khi bị ngã và dấu bàn tay cơ chứ. Để lại dấu tay rõ ràng đến vậy, chắc hẳn khi vung tay tát, đối phương đang rất tức giận nên chẳng hề có chút nương tay.
"Cô không thể nói thật với tôi một lần được à?"
Hån cũng giận, giận cô không chịu nói thật, giận bản thân khiến cô nghi ngờ và đề phòng đến mức đó. Đẩy cô dựa lưng vào tường, hắn cúi đầu, dùng miệng mình chặn lại đôi môi thốt ra những lời dối gạt.
Chỉ có lúc đụng chạm thân thể như vậy, cô mới thật sự thành thật với lòng mình.
Chẳng một ai có thể thoát khỏi sự chi phối của bản năng, nhất là khi người đang đụng chạm lại là người mình luôn yêu mến. Mới đầu, cô kinh ngạc trước hành động đột nhiên của hắn, lý trí lên tiếng, cố dùng sức giãy dụa thoát khỏi sự đè ép.
sáng loáng, khuôn mặt đang điểm đậm đến trắng bệch không giấu nổi sự khó chịu khi bắt buộc phải đứng lại đợi người.
Nhưng không có tác dụng gì, hắn vẫn áp sát cô, dần dần giãy dụa chuyển thành hùa theo.
Đến khi hắn thả tay ra, cô đã mềm nhũn dựa vào tường, hai người đều không ngừng thở dốc.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.
Yến ngồi bên cạnh giường bệnh, nói chuyện vu vơ với Dương, đều là những chủ đề kém dinh dưỡng lại thiếu muối.
Hai người chơi thân với nhau rất lâu, nhưng cũng cách xa đủ lâu để chẳng còn quá nhiều chủ đề có thể nói chuyện với nhau.
"Cậu nói hôm nay không đi xe đến đúng không? Có lẽ Hoàng chưa kịp về đâu, cậu có thể đi nhờ xe anh ấy một đoạn."
Dương cố ý vẽ đường cho hươu chạy, chị ta sợ rằng để Hoàng và Tâm đi cùng nhau, chỉ có hai người thì sẽ có những chuyện xảy ra mà chị ta chưa đủ năng lực để kiểm soát. Cách tốt nhất hiện tại là đẩy Yến ra, một người vừa hay xúc động vừa kém thông minh, cô ta sẽ chẳng ngại ngần mà đối chọi gay gắt với Tâm, quấn lấy Hoàng, nhưng cũng sẽ e dè chị ta.
Mà Hoàng, thì chẳng đời nào hắn động lòng với loại đàn bà như vậy. Vừa không lo hắn thay lòng đổi dạ, vừa tìm được người kìm hãm hai người đó phát triển, một mũi tên trúng hai con chim.
"Như vậy... cậu không ngại chứ?"
đàn ông từ tay mình, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, thứ tình cảm hèn kém đó vô tình lại có thể lợi dụng được.
Vội vàng chào hỏi bạn thân vài câu, Yến xách túi chạy ra ngoài. Đến khúc ngoặt gần cầu thang, nơi hai người đang đứng, vừa lúc Hoàng đã buông Tâm ra.
"Anh Hoàng, em không có xe, anh cho em đi ké một đoạn nhé."
Hắn vừa buông Tâm ra, chưa bình ổn lại nhịp hô hấp gấp gáp từ nụ hôn ban nãy, đột nhiên cánh tay lại bị túm chặt. Một người không biết từ đâu chạy tới ôm lấy tay hắn, nói bằng giọng tự cho là nũng nịu dễ thương.
Hắn liếc nhìn người con gái đang dựa vào tường thở hổn hển, đôi môi đỏ tươi hồng nhuận, lồng ngực phập phồng. Có chút thất vọng, vì dường như cô không chút để ý đến việc người khác đang làm động tác hết sức thân thiết với chồng mình.
"Được."
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại gật đầu đồng ý lời đề nghị của Yến. Mà phần lớn nguyên do, có lẽ là vì hắn muốn kích thích Tâm.
Nhưng lại lần nữa thất vọng, vì hắn bị Yến kéo đi một đoạn xa rồi, quay lại vẫn thấy cô đang đứng đó, chẳng hề có ý định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.