Chương trước
Chương sau
Hắn đứng nấp sau chậu cây phía ngoài hành lang, nên hai người đang nói chuyện cũng không chú ý tới sự tồn tại của một người thứ ba. Còn hắn, vì sợ bị phát hiện nên đứng khá xa, và nghe không rõ những gì hai người nói chuyện với nhau.
Hắn chỉ không hiểu, tại sao đi tới đâu cô cũng tìm cách tiếp cận những chàng trai khác? Chẳng lẽ ánh mắt cô không thể chỉ dừng lại ở hình bóng của hắn được sao?
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, theo thói quen bác sĩ giải thích đơn giản tình trạng của bệnh nhân với người nhà, sau đó lại vội vàng quay lại với công việc. Đợi bác sĩ quay người đi khỏi, bóng blouse trắng mất hút trong hành lang lạnh lẽo đầy mùi thuốc khử trung, hắn mới bước ra chặn trước mặt cô.
"Thật sự là loại đàn bà lẳng lơ. Cô thèm khát đến thế nào mới có thể chạy tới ve vãn cả bác sĩ điều trị của chị gái mình chứ?"
Thật tình cô chẳng hề muốn để ý tới điệu bộ của hắn một chút nào. Đã thừa nhận chỉ coi cô như thế thân, là vợ chồng trên danh nghĩa, hẳn đâu có quyền can thiệp vào chuyện cô đi đau, làm gì, nói chuyện với ai. Vả lại, vừa rồi cô với bác sĩ cũng chẳng làm điều gì khuất tất, chỉ là trao đổi bình thường giữa thầy thuốc và người nhà bệnh nhân. Cách hành xử của hắn lại càng khiến hắn trở nên xấu xí, nhỏ nhen trong mắt cô.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Đẩy người đang chắn đường, cô không quan tâm tới chuyện hắn chạy theo sau nói gì đó, đi thẳng vào phòng bệnh của chị gái. Nhận được lời giải thích của bác sĩ về bệnh tình của chị, cô phần nào đã cảm thấy an tâm. Chỉ mong chị cố gắng nghỉ ngơi, sớm ngày hồi phục.
Lần nữa trở lại phòng bệnh, Dương bỏ qua em gái đi phía trước, mỉm cười chào người đàn ông đẳng sau:
"Anh đã quay lại rồi?"
Hắn gật đầu với người nằm trên giường bệnh, mỉm cười dịu dàng. Cô nhìn nét cười trên môi hắn mà lòng đau như bị dao cứa. Đã rất lâu rồi hắn không mỉm cười như vậy trước mặt cô, hay nói đúng hơn, nụ cười ấy từ trước tới giờ, hắn chỉ dành cho một mình Dương mà thôi.
"Ừ, vừa gặp một số chuyện ngáng đường nên vào hơi muộn một chút. Vừa rồi bác sĩ nói thế nào?"
Đối với hắn, chuyện vừa bắt gặp bên ngoài là chuyện ngáng đường, chỉ tổ chướng tai gai mắt chứ nào có tác dụng gì. Chắc hắn cũng rất mong chờ vào thăm chị gái cô, chỉ là ngại không muốn cắt ngang cô và bác sĩ nói chuyện nên mới đứng đợi bên không những là kẻ thứ ba xấu xí, còn là người thừa trong câu chuyện của họ.
Cuộc nói chuyện này, đâu có chỗ để cô xen vào nữa.
Những lời hỏi thăm, những cử chỉ chăm sóc, rồi dặn dò khuyên nhủ, tất cả việc mà người nhà bệnh nhân cần làm, hắn đều đã làm xong. Cô là em gái của chị, nhưng chỉ biết đứng cạnh nhìn chồng mình quan tâm chị gái.
Từ lâu cô đã biết hån coi trọng chị gái cô hơn tất cả mọi thứ trên đời, vừa rồi cô cũng đã chính tai nghe thấy hắn thừa nhận tình yêu với chị. Nhưng lúc này đây, chứng kiến cảnh chị gái và người mang danh nghĩa là chồng của mình thân thiết với nhau, cô vẫn cảm thấy đau đớn khôn nguôi.
Bao nhiêu ngày tháng khổ đau, tưởng rằng trái tim đã chai sạn. Nhưng giờ mới biết nó vẫn còn có thể đau đớn hơn nhiều.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông, phá vỡ bầu không khí yên ắng nãy giờ. Cố rút điện thoại ra nghe máy.
"Alo, vâng, Thanh Tâm là tôi đây.."
Cô vừa kề điện thoại lên tai nói chuyện vừa đi ra ngoài hành lang, nhường lại phòng bệnh cho hai người đang quan tâm lẫn nhau.
Bầu không khí ấm áp vất vả lắm mới xây dựng được của ngoài một lát.
Đó là suy nghĩ của cô, nhưng Dương lại nghĩ khác. Hai người đi ra cùng nhau, đi vào cùng nhau, như hình với bóng.
Giống như chỉ hận không dính lấy nhau, để cho cả cái bệnh viện này đều biết họ đang là vợ chồng vậy. Chuyện có thể ngáng đường hắn, chắc chắn liên quan đến Tâm, nếu không làm sao có chuyện trùng hợp bị ngáng chân, rồi trở lại đúng lúc Tâm bước vào chứ.
Nhưng chị ta có thể nhẫn nhịn, không vạch trần chuyện này. Dù sao có vạch trần thì chị ta vẫn chưa thể ra ngoài., có thể còn bứt dây động rừng, thành ra mất nhiều hơn được. Giả vờ bỏ qua vẫn là hơn.
"Bác sĩ nói mọi thứ đều ổn, em đang hồi phục rất tốt. Vài ngày nữa là có thể xuất viện được rồi."
Chị ta tự động bỏ qua chuyện quan tâm xem hẳn vừa đi đâu, làm gì, chỉ trả lời câu hỏi phía sau. Trên thực tế, bệnh tình của chị ta cũng không đến nỗi nặng lắm, nằm viện chỉ để cho tiện theo dõi mà thôi. Thêm một cái cớ để gọi hắn đến đây, lại được ra khỏi trại giam vài ngày hít thở không khí, tội gì mà không nằm viện.
Một người là chị gái của cô, một người là chồng cô. Nhưng họ nói chuyện, tương tác qua lại còn giống vợ chồng hơn cả cô và hắn. Đó mới là một đôi do trời đất tạo nên, cô đứng đây, Dương bị một tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Mắt chị ta rất tinh, cũng rất nhạy cảm với những chi tiết nhỏ, nên khi Tâm vừa rút điện thoại ra nghe máy, chị ta đã phát hiện điện thoại trên tay cô có kiểu dáng giống y hệt chiếc điện thoại mà Hoàng vẫn sử dụng.
Cùng nhãn hiệu, cùng kiểu dáng, chỉ khác mỗi màu. Đây chính là tiêu chuẩn của đồ đôi. Thì ra hai người đó đã phát triển tới mức dùng đồ đôi luôn rồi. Phát hiện ra sự thật này, trong lòng chị ta trào dâng hận thù và căm phẫn.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà một người đàn ông cực phẩm như vậy gặp chuyện không may, lại là do Tâm phát hiện ra? Vất vả lắm mới có thể gạt bên này, giấu bên kia, để hắn trở thành chồng chưa cưới của mình, nhưng một nước cờ đi sai, tất cả công sức trong phút chốc đổ xuống sông xuống bể.
Tìm đủ mọi cách để hắn vẫn nhìn về phía mình, cho dù là áy náy hay thương hại, đến giờ lại phát hiện ra họ đã dùng đồ đôi với nhau.
Nhưng chị ta biết lúc này mình cần phải kiềm chế. Không thể trực tiếp lật mặt làm cho mọi chuyện rối tung lên, đối với chị ta hoàn toàn không có lợi. Việc chị ta cần làm là kiềm chế cơn giận lại, từ từ tìm cách châm ngòi thổi gió ly gián hai người.
Chỉ cần tình cảm hai người còn chưa bền chặt, chị ta tự tin sớm muộn cũng tìm được cách để giành lại hẳn về tay. Đến lúc chị ta đã ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Lục, đừng nói là một mình Tâm, cho dù thêm mười, hai mươi người nữa, chị ta cũng không thèm để vào mắt.
Vì cả tương lai phía trước, hiện tại nhất định phải nhịn.
Không nhịn được cũng phải nhịn. Nghĩ vậy, chị ta che giấu toan tính và hận thù trong đáy mắt sâu, coi như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục câu chuyện còn dang dở với hắn.
Tâm đi ra ngoài nghe điện thoại từ đài phát thanh, bên đó có công việc cần cô trở về xử lý. Cô nhìn đồng hồ treo trên tường ngoài hành lang bệnh viện, cũng đã đến lúc nên trở về đài làm việc rồi. Mọi ngày giờ này, cô đã tới từ lâu, nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, thành ra suýt nữa quên mất mình còn công việc, để người khác phải gọi điện tới nhắc.
Sau khi cúp điện thoại, cô quay lại phòng bệnh của chị gái, định chào chị một tiếng trước khi rời khỏi.
Trong phòng, Dương vẫn đang nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt dường như có chút hồng hào khi gặp được người trong lòng. Như người ta nói, ốm đau bệnh tật thế nào cũng không thắng nổi sức mạnh của tình yêu. Chỉ cần gặp được người yêu, mọi muộn phiền, đau đớn, mệt mỏi đã tan biến đi một nửa.
Đến gần mới biết chị ta đang không chịu uống thuốc vì sợ đẳng. Hoàng ngồi bên cạnh giường bệnh, một tay cầm vài viên thuốc đã bóc sẵn, một tay cầm cốc nước, luôn miệng dỗ dành.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn dỗ dành một người như vậy. Tình cảnh này giúp cô hiểu được, tất cả dịu dàng trong cuộc đời hẳn có lẽ đã dành cho người con gái trước mắt này rồi, chẳng còn dư ra chút nào để phân phát cho người khác.
"Chị, em cần phải đi rồi. Bên đài phát thanh có việc. Chị giữ gìn sức khỏe nhé, em sẽ quay lại thăm chị sau."
Dương mỉm cười với em gái, gật đầu đồng ý để cô rời đi.
Phải để cô đi rồi, chị ta mới có thêm cơ hội quyến rũ hắn, âm thầm cướp người sau lưng cô. Cô đi rồi, sẽ chẳng có ai cản đường chị ta kéo hắn về phía mình.
Ngoài dự đoán của mọi người, hắn lại đặt thuốc và nước xuống tủ đầu giường, đứng dậy gọi cô.
"Chờ một chút, để tôi đưa cô đi."
Không chỉ có Dương, mà cả cô, và Yến – người nãy giờ chứng kiến toàn bộ mọi chuyện trong phòng nhưng không hề lên tiếng, cũng thấy ngạc nhiên trước lời đề nghị của hẳn. Suy đi tính lại, hắn chẳng hề có lý do gì để đưa cô về, trong khi người hẳn thực sự quan tâm là Dương vẫn đang đau ốm nằm trên giường bệnh.
Sợ hắn sẽ thật sự đưa cô về, để Dương một mình ở đây, thì mọi chuyện suy tính nãy giờ đều trôi theo dòng nước, chị ta liền cố sức chống tay nửa ngồi dậy, vươn người túm lấy ống tay áo hắn.
Hắn vừa quay người đã cảm nhận được một lực rất nhẹ kéo ống tay áo của mình, quay sang nhìn thì thấy người đáng lẽ ra nên nằm nghỉ ngơi đã nhổm dậy kéo tay áo mắt, ánh mắt nhìn người đặc biệt vô tội.
"Anh... đừng đi mà, ở lại đây với em thêm một lúc, chỉ một lúc nữa thôi, được không anh?"
Trước giờ hắn sợ nhất là nhìn thấy người ta khóc, và khi người ta nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh nước đặc biệt thiết tha như vậy. Mỗi lúc nhìn thấy ánh mắt đó, hẳn chỉ hận không thể hái trăng, hái sao, làm tất cả mọi thứ để người có thể vui lòng, nói gì đến một chuyện đơn giản như ở lại đây thêm một lúc.
Nhưng nghĩ lại, hắn và Tâm cùng đến đây với nhau, hắn cũng không tiện để cô trở về một mình. Nhất là khi chuyện đến thăm Dương đã làm ông nội không hài lòng, nếu biết hắn dám để cháu dâu thương yêu của ông về một mình, ở lại đây với “hồ ly tinh" trong miệng ông, thì chắc ông sẽ giận tới mức không nhận thắng cháu trai này nữa mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.