Chương trước
Chương sau
Tâm vừa về nhà một lát thì nhận được điện thoại của ông nội Hoàng.
"Alo ông ạ."
Ông có vẻ rất hài lòng khi cháu dâu bắt máy rất nhanh, tiếng cười từ ái dễ gần truyền tới từ phía bên kia đầu dây.
"Ừ ông đây. Cháu đang làm gì thế?"
Cô ngồi xuống giường, đặt cốc nước ấm lên tủ đầu giường, cũng cười nói với ông.
"Cháu cũng không có việc gì, chỉ đang ngồi chơi thôi ạ."
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Hình như ông chỉ đang chờ đợi câu này của cháu dâu, thấy cô nói không có việc gì, thì lập tức cười lên thành tiếng.
"Không có việc gì thì lát nữa nhớ ra sân bay đón chồng cháu nhé. Xem thời gian thì chắc khoảng một tiếng đồng hồ nữa nó sẽ hạ cánh."
Cô có chút nghi hoặc. Chuyện hắn đi công tác cô có biết, nhưng lịch trình kéo dài tới tận bốn ngày, bây giờ còn chưa sang ngày thứ ba, làm sao hắn đã về nhanh vậy được. Quan trọng hơn, là tại sao ông lại biết hắn về, và gọi cho cô bảo cô đi đón hắn ở sân bay.
"Anh ấy đã về rồi sao ạ?"
Thấy cháu dâu hỏi lại như vậy, ông cũng hơi ngạc nhiên.
Thằng quỷ này lại làm trò gì không biết, báo với ông là chuẩn bị về, nhưng không nói gì với vợ nó. Hay là hai vợ chồng đang giận dối nhau, nên tìm ông ở giữa làm người hòa giải?
"Hai đứa có gì thì từ từ nói, đừng để tổn thương tình cảm.
Thắng Hoàng chuẩn bị về, cháu cứ đón nó về, rồi nếu tức nó quá thì bảo ông, để ông đánh nó cho cháu."
Cô bật cười trước câu nói của ông. Người ta thường nói, càng già càng giống trẻ con, quả không sai. Chỉ có ông mới có thể nghĩ ra những chuyện như vậy. Nhưng nghĩ lại, lúc trước chưa biết thì thôi, giờ đã biết hắn sẽ về rồi, cô cũng nên đến đón.
Nghĩ vậy, cô liền đáp lời ông một tiếng rồi cúp máy, lần nữa thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Thay đồ xong, soi gương mới thấy dấu bàn tay vẫn rõ ràng in hẳn trên một bên má. Là dấu bàn tay khi bà Vân mẹ cô nóng giận đã tát lên. Đã là nóng giận, thì làm sao có thể kiểm sát được mạnh yếu.
Cô thở dài, một bên má có dấu tay rõ ràng thế này, không thể ra khỏi nhà được. Lôi đống đồ trang điểm ra, bình thường cho dù là đi chơi hay đi làm, cô cũng thường trang điểm nhạt, nhưng hôm nay không trang điểm đậm hơn thì không thể che đi dấu tay trên má.
Tình thế bắt buộc rồi. Cô bắt đầu mở từng món đồ ra, tô tô vẽ vẽ trên mặt mình.
Giống như một loại văn hóa của công ty, từ trên xuống dưới, cả hắn và cấp dưới của hắn đều rất chú trọng hiệu suất công việc, luôn muốn hoàn thành mọi thứ theo cách tốt nhất trong thời gian ngắn nhất. Thư ký của hắn cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã thành công sắp xếp lại lịch trình và đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.
Mười ba giờ ba mươi phút theo giờ địa phương, máy bay bắt đầu cất cánh. Điện thoại đã chuyển sang chế độ máy bay từ trước. Suốt mấy tiếng trên máy bay, hắn xem đi xem lại xấp ảnh cô thân thiết với người đàn ông khác. Mỗi lần xem là một lần cố gắng tìm dấu hiệu chứng minh hai người không có quan hệ dù là nhỏ nhất. Nhưng đáng tiếc, hắn thất bại, lôi lôi kéo kéo, nắm cổ tay nhau, ôm ấp, rồi còn nhìn nhau cười tình tứ.
Vừa xuống khỏi máy bay, hẳn chuyển điện thoại từ chế độ máy bay sang chế độ thường. Gần như ngay lập tức, một tin nhắn mới nhảy ra màn hình. Tin nhắn từ ông nội của hẳn. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nhắc nhở hắn rằng ông đã bảo vợ hắn ra sân bay đón, nhớ tìm người rồi cùng nhau đi về.
Hắn cầm điện thoại nghĩ nghĩ, trong lòng thầm có chút vui vẻ khi biết cô thật sự ra sân bay đón mình, nhưng nghĩ tới xấp ảnh kia, lại chẳng cách nào bình tĩnh nổi.
Trong lúc đó, hắn đưa ra một quyết định không biết là đúng hay sai, nhưng chắc chắn sẽ làm cho cô cảm thấy khó chịu.
Đến khi trong điện thoại vang lên tiếng “alo" liên tục, hắn mới giật mình. Cuộc gọi đã kết nối được gần mười giây.
Đây là một người tình hắn qua lại ngày trước, cô ta cũng chính là người hẳn cố tình gọi điện nói chuyện trong ngày phát hiện ra cô cầm về nhà chiếc vòng cổ gã đàn ông khác tặng.
"Alo, Linh à? Hiện tại cô đang ở đâu? Đến sân bay đón tôi ngay đi. Cho cô mười lăm phút.". Truyện Sủng
Lúc này tại sảnh của nhà ga quốc tế, Tâm đã đứng chờ được một lúc. Theo thông báo của sân bay, chiếc máy bay hắn đi đã hạ cánh rồi. Cô kiễng chân, nghển cổ muốn tìm kiếm một bóng dáng thân quen trong dòng người vội vã đi ra từ bên trong.
Cô gái đứng cạnh cô hình như cũng đang đợi người. Mái tóc ngắn nhuộm ombre hồng, croptop và chân váy ngắn thời thượng, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, đôi môi tô son hồng bóng bẩy. Đôi mắt gắn mi giả vừa dày vừa cong liên tục nhìn màn hình điện thoại cho tới khi có người gọi đến.
"Alo anh à, em đã đến rồi. Vâng, đang rất ngoan ngoãn đợi anh nè. Nhanh nhanh ra với em nha, nhớ anh lắm đấy."
Chất giọng nũng nịu giống như từng nghe ở đâu đó, khiến cô bất trị bất giác nhớ đến giọng nữ phát ra trong điện thoại của Hoàng ngày đó. Nhưng chung quy cũng là nghe giọng qua điện thoại, và trên đời không thiếu những người có chất giọng giống nhau, nên cô chỉ lắc đầu xua tan đi liên tưởng vớ vẩn, cho rằng mình mệt mỏi nên suy nghĩ quá nhiều.
Dòng người liên tục nối đuôi nhau đi ra ngoài. Dáng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Hoàng vừa đi vừa nghe điện thoại, quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm người tới đón.
Cô bước lên phía trước vài bước, chưa kịp lên tiếng gọi hẳn thì đã được chứng kiến một cảnh tượng khiến cô sững sờ.
Người con gái đứng ngay bên cạnh cô lao đến, ôm chầm lấy hắn. Hắn cũng không đẩy người ra, chỉ hơi né tránh. Từ người vợ đi đón chồng ở sân bay, cô ngay lập tức trở thành người thừa, nhìn người ta tình chàng ý thiếp. Thì ra, liên tưởng kỳ quái kia của cô, chính xác là sự thật. Cô gái này đang qua lại với hắn.
"Bỏ tay ra, tôi không thích ôm."
Ngay khi nhìn thấy Tâm, Hoàng theo bản năng né tránh cái ôm của Linh. Nhưng nghĩ tới việc người không chung thủy trước là cô, hẳn lại không muốn thua kém, liền bảo cô ta buông ra, hắn chủ động vòng tay ôm eo cô ta. Vòng eo cô ta không có vải vóc che chắn, nên tay hắn chạm dần vào da thịt mềm mịn, nhìn qua giống như một đôi tình nhân yêu nhau nồng cháy đang thân mật.
Vừa bước ra khỏi cửa hắn đã nhìn thấy Tâm rồi. Cho dù đám đông có bao nhiêu người, cô vẫn là người hắn nhìn thấy đầu tiên. Hôm nay có vẻ như cô đã sửa soạn kĩ càng, đẹp một cách khác lạ hơn tất cả những lần gặp mặt của hai người trước đó.
Mái tóc nâu xõa tung trên bờ vai trần gợi cảm, váy hai dây dài đến mắt cá chân, giày cao gót khiến bước đi càng trở nên uyển chuyển đẹp đẽ. Khuôn mặt cũng được trang điểm kĩ hơn mọi ngày, cặp lông mày sắc sảo, hàng mi cong vút, tô điểm cho đôi mắt nâu sáng màu như rực rỡ ánh sao. Hắn để ý cô đã thay đồ. Mà kể cũng đúng, hẳn ngồi máy bay mấy tiếng, chắc hẳn cô đã về nhà, thay đồ cũng là lẽ thường thôi.
Nhưng trang điểm kĩ càng trước khi ra đón hắn, xinh đẹp hút hồn như vậy, vẫn làm hắn ngạc nhiên và không khỏi động lòng.
Cô vừa bước lên vài bước, mắt thấy chuẩn bị lên tiếng gọi hắn, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, bước chân khựng lại. Cô đứng chết trân tại chỗ, không tin vào mắt mình nữa. Đang ra cô không nên xuất hiện ở đây. Đáng ra cô nên nghĩ tới điều này sớm hơn.
Hắn chưa từng thiếu “hồng nhan tri kỷ" đón khi xuống máy bay, đâu cần tới cô vợ bỏ đi như cô góp mặt giúp vui cho thêm phần náo nhiệt.
Đã là người thừa, vậy ở lại làm gì nữa. Ở lại, chỉ khiến cô càng thêm chướng tai gai mắt trước hành động thân thiết đến lộ liễu và trơ tráo của đôi nam nữ kia thôi. Ở lại, càng làm cô thêm phần tệ hại và đáng thương. Xuất hiện ở đây đã là thừa thãi, là sai lầm, còn đợi gì không quay đi, để sai lầm càng nhiều hơn nữa.
Cô quay người bỏ đi. Có cô gái kia, thì chuyện đón người mà ông nội nhắc, không có phần của cô nữa rồi.
"Cô định đi đâu?"
Cố tình gọi người tới để diễn trò chọc tức cô, nhưng tới khi người bị chọc giận thực sự quay đi, chính hắn lại không muốn để cô đi dễ dàng như vậy. Vội vàng đẩy Linh ra, hắn chạy vài bước đã đuổi kịp bước chân cô, túm tay người kéo lại.
"Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Dù sao ở đây cũng làm gì có chuyện của tô."
Hắn đã có tình nhân tới đón, còn để ý chuyện cô đi hay ở, có nghĩa lý gì đâu. Cô nhíu mày, giọng nói không tự chủ được có xen một chút bực bội. Đổi lại là người phụ nữ nào, đến sân bay đón chồng mình đi công tác về, chứng kiến cảnh tượng đó cũng sẽ nóng máu lên thôi.
"Không liên quan đến tôi? Được, vậy chuyện cô dây dưa với thắng đàn ông khác, nhân cơ hội tôi đi công tác để ngoại tình, thì có liên quan đến tôi không?"
Hắn không còn quan tâm tới việc hai người đang đứng giữa sảnh chờ của sân bay đông người qua lại, lôi kéo tay cô, lớn tiếng chất vấn.
Linh đứng ngay phía sau, vẫn chưa hết ngỡ ngàng khi bị hắn đẩy tay ra. Cô ta không hề biết người vẫn đứng cạnh mình nãy giờ lại là vợ của người đàn ông đó. Vì trước giờ qua lại, cô ta chỉ cần biết sơ qua chuyện hắn có vợ, chứ đâu nhọc công tìm hiểu gì về vợ của hắn.
Nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, cô ta bặm môi lại. Đến giờ vẫn chưa hiểu ý của hắn thì cô ta là đồ ngu. Hừ, rõ ràng chỉ gọi cô ta đến để làm trò kích thích cô vợ kia. Vậy mà làm cô ta tưởng rằng hắn muốn nối lại quan hệ "Anh nói cái gì? Tôi dây dưa với ai?"
Hån chỉ cho rằng cô chưa thấy chứng cứ xác thực, nên vẫn ngoan cố chối bỏ tội lỗi của mình. Nhớ ra xấp ảnh chụp nhét trong túi áo, hắn rút ra, ném thẳng vào người cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.