Chương trước
Chương sau
Mọi người càng nói càng quá đáng. Khi một người nào đó khác biệt với đấm đông, người ta sẽ chẳng ngại ngần đêm tất cả những phỏng đoán ác ý nhất áp đặt lên người đó. Đây không phải lần đầu tiên cô đối mặt với chuyện này, nhưng lại là lần đầu tiên Hân chứng kiến cô bạn mà mình luôn yêu quý, ngưỡng mộ bị người khác nhắc tới bằng những từ ngữ quá đáng đến thế. Cô ấy không nhịn được, tiến lên trước một bước.
"Mọi người bị làm sao vậy? Dùng mấy suy nghĩ xấu xa ấy của mình để tùy tiện phỏng đoán về cuộc sống gia đình của người khác, tự thấy mình tốt đẹp hay cao thượng lắm à? Chồng cô ấy thật sự có việc bận hay không thì cô ấy biết. Gia đình cô ấy hạnh phúc hay không cũng đâu có ảnh hưởng đến hũ gạo nhà mọi người. Bớt soi mói chuyện nhà người khác đi, làm tốt việc của mọi người thì hơn đấy."
Hiển nhiên, lời cô nói không khiến những người khác dừng lại, mà họ lại càng cười cợt nhiều hơn.
"Nói vậy thì em gái Hân cũng đừng xen vào chuyện của người khác. Em có nằm dưới gầm giường nhà Thanh Tâm đâu mà biết người ta thực sự có chồng. Đừng có ngây thơ để cho người ta lừa. Nếu thật sự có chồng giàu, ai dại gì mà chẳng đem ra khoe chứ."
Càng ngày càng nhiều người tham gia vào câu chuyện, họ liên tục công kích khiến Hân tức đến đỏ mắt mà chẳng thể nào cãi lại. Cô chỉ có một mình, chính chủ thì im lặng không lên tiếng, gấp đến phát khóc lên được nhưng không biết phải làm sao để họ dừng lại.
Đây rõ ràng là bạo lực tinh thần trắng trợn. Trước giờ cô chưa từng nghĩ một cơ quan như đài phát thanh lại có thể xảy ra những chuyện thế này.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Đúng lúc này, cửa bật mở, cả đám người ngừng nói chuyện, đồng loạt nhìn ra cửa. Một nhân viên phục vụ bước vào. Họ còn chưa kịp nghi hoặc tại sao nhân viên phục vụ đến khi chưa có ai gọi, thì đã thấy người đó đứng sang một bên.
Đầu tiên là một chiếc giày da không dính một hạt bụi, từng đường may đều tinh xảo khéo léo và mềm mại, vừa nhìn đã biết là đồ thủ công, giá cả không rẻ. Đôi chân dài thẳng tắp bao trong ống quần âu, áo sơ mi trắng, áo vest đen khoác ngoài.
Hình như vừa vội vàng chạy đến nên vầng trán lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc mai dính trên mặt.
Người đàn ông đẹp trai như thế này, chắc chắn không phải nhân viên của đài họ. Vì với ngoại hình như vậy, chỉ cần bước một chân vào cửa, tất cả nhân viên làm việc trong đài đều đã biết. Vậy thì chỉ có thể là vào nhầm phòng.
Không giống như tưởng tượng của họ, người đàn ông đó bước vào trong, như đã định sẵn mục tiêu. Nhân viên phục vụ thấy vị khách quý đã vào phòng thì lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong đám thực tập sinh, có vài người khe khẽ kêu lên.
"Ôi, đó không phải là người đàn ông trên trang bìa tạp chí kinh tế lần trước... Tên là cái gì đó Huy..."
"Là Lục Huy Hoàng, người thừa kế nhà họ Lục, tỷ phú trẻ xếp thứ năm mươi trên bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới đấy. Sao anh ấy lại ở đây nhỉ?"
Không gian yên ẳng khiến cho mấy lời thảo luận tự cho là khế khàng đó trở nên đặc biệt rõ ràng. Hoàng cũng không mấy quan tâm, từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen với những lời xì xào bàn tán. Ngoại hình của hắn, thân phận của hắn, sự giàu có của hắn, đời tư của hắn, đâu đâu cũng có vô số chủ đề để người khác quan tâm.
Hắn chỉ cười cười tiến vào trong, nhìn một lượt những người có mặt trong phòng, rồi gật đầu xem như chào hỏi.
"Chào mọi người, tôi có chút việc gấp ở công ty cần xử lý.
Bây giờ mới tới chắc cũng không tính là muộn chứ?"
Mọi người còn chưa tỉnh lại trong sự ngỡ ngàng, thì hắn lại ném xuống một quả bom khác. Hắn bước nhanh đến trước mặt Tâm, cầm tay cô lên, khẽ gọi.
"Vợ ơi, vẫn không để ý đến anh à? Anh thật sự có việc gấp ở công ty mà, cố gắng lắm mới đến được đây. Em đừng giận anh nữa nhé."
Tâm thấy hắn gọi cô là “vợ" thì càng ngạc nhiên hơn người khác, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Hẳn đang diễn kịch, giống như mấy lần tới nhà cũ thăm ông nội, hai người hợp tác với nhau diễn kịch vậy. Hôm nay lương tâm hắn đột nhiên thức tiỉnh, đặc biệt chạy tới đây diễn kịch cùng cô.
"Sao anh biết là tổ chức ở đây?"
Hắn ôm eo cô, trả lời.
"Nhà hàng này là của bạn anh, em vừa bước chân vào là nó đã báo với anh rồi."
Ai có thể tưởng tượng được sự thật lại là như thế này chứ.
Thì ra cô thật sự có chồng, mà chồng cô lại là người mà cộng tất cả những người có mặt ở đây vào cũng chẳng so sánh nổi.
Lục Huy Hoàng nói hắn công việc bận rộn, ai dám nghi ngờ.
Người như hắn, mỗi phút mỗi giây đều trị giá cả đống tiền, rảnh rỗi mới là chuyện lạ.
Hắn cười với mọi người, bàn tay đang ôm eo cô thoáng dùng sức, khiến cô giật mình dựa sát vào người hắn.
"Hình như vợ tôi hơi khó chịu, mọi người cứ gọi đồ trước đi, tôi đưa cô ấy ra ngoài một lát cho thoáng. Ở đây nhiều người, ồn ào quá."
Gì mà nhiều người ồn ào chứ, nãy giờ chỉ có mình hắn tự biên tự diễn, còn chưa có ai nói câu nào. Cô lặng lẽ khinh bỉ hắn trong lòng, nhưng vẫn thuận theo lý do này mà đi cùng hắn ra ngoài, tránh khỏi không khí trong phòng ngột ngạt. Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, tán đồng với ý kiến của hắn.
Nhiều người khó chịu, cứ để Thanh Tâm ra ngoài nghỉ ngơi một lát thì hơn.
Ra ngoài hắn cũng không nói gì thêm, cũng không nhìn cô nữa, chỉ dựa lưng vào tường, lẳng lặng đứng vài ba phút. Cô có vô số thắc mắc nhưng không biết bắt đâu hỏi từ đâu. Lúc sau, hình như thấy không khí quá trầm lặng, hoặc để cô đè nén tò mò cũng không hay lắm, hắn lên tiếng:
"Cô có gì muốn hỏi thì hỏi đi, nhanh lên, sau đó đi vào.
Đừng để họ chờ lâu."
Cô hít sâu một hơi, rồi mới mở miệng hỏi vấn đề nãy giờ vẫn thắc mắc:
"Sao anh lại biết tôi đang ở đây? Đừng có nói là bạn của anh báo đấy."
Có ngu mới tin mấy lời vớ vẩn hắn dùng để đối phó với người khác. Đây có thể là nhà hàng của bạn hẳn thật, nhưng mấy thiếu gia nhà giàu như bọn hắn, ai chẳng có trong tay năm bảy cái nhà hàng, đâu rảnh rỗi quan tâm tới một nhà hàng nho nhỏ thế này, lại còn đặc biệt thông báo khi vợ của bạn đến liên hoan.
"Tất nhiên là không rồi, nó có điện mới để ý soi từng vị khách một. Tôi đọc được tin nhắn từ đồng nghiệp của cô, cái cô đối thủ của cô ấy, tên Hân thì phải, trong tin nhắn có địa chỉ nhà hàng."
Vừa thấy hắn nhắc đến hai chữ “đối thủ" và tên Hân, cô có chút cảm giác là lạ. Hình như hắn đã hiểu sai gì đó. Nhưng chuyện của hai người cũng không liên quan đến nhau, đồng nghiệp của cô hắn cũng chẳng cần quen thuộc làm gì. Tự cho là mình không cần giải thích gì thêm, cô cũng không nhắc là hắn vừa nói sai rồi.
"Tự nhiên một chút, cô cứ rụt rè như vậy làm gì, tôi cũng đâu có ý định ăn thịt cô. Lát nữa nói chuyện với tôi đừng có xưng anh với tôi đấy, người ta nghe thấy lại đánh giá gia đình không hạnh phúc."
Cô gật đầu. Cô biết hắn lặn lội bỏ ngày bỏ buổi đến tận đây là nhằm mục đích gì. Chẳng phải chỉ là xuất hiện trước mắt người khác để thể hiện gia đình hạnh phúc, vợ chồng yêu thương nhau, củng cố hình ảnh tốt đẹp của hẳn sao? Hẳn đã muốn vậy thì cô sẽ làm theo ý hẳn.
Dù sao chuyện này cũng chẳng có hại gì với cô. Trái lại, còn có lợi. Sau ngày hôm nay, đồng nghiệp trong đài sẽ chẳng thể nhìn cô bằng ánh mắt soi mói nữa, cũng không ai còn dám nói xấu sau lưng cô nữa. Chồng cô sống sờ sờ ra như vậy, lại còn yêu thương cưng chiều cô, mọi người đều đã thấy rõ rồi. Còn nói xấu, không phải là tự nói bản thân quá nhỏ nhẹn, dùng ác ý phỏng đoán người khác sao?
Tất nhiên, việc họ làm trước đó cũng là phỏng đoán mang theo ác ý, chẳng hay ho gì. Nhưng mọi người đều là người thông minh, biết điểm dừng ở đâu, sẽ không tùy tiện nói linh tinh sau khi đã gặp hắn rồi.
Tóm lại, sau hôm nay, mọi lời đồn thất thiệt về cô đều sẽ tự tan biến hết.
Hắn chợt mỉm cười, đứng thẳng người dậy, đưa tay ra nắm lấy tay cô, kéo người đi vào. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay dán sát lòng bàn tay hắn của cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Trên má cũng xuất hiện chút ửng hồng nhàn nhạt, mũi cũng lấm tấm mồ hôi. Và trái tim thì đập mạnh như lần đầu tiên chạm vào tay đàn ông vậy.
Cô cúi đầu, bước nhanh theo hắn vào trong. Bên trong phòng, mọi người đã sắp xếp lại chỗ ngồi, để hai chỗ trống cho hai người cạnh chỗ Hân. Hắn gật đầu với Hân, kéo ghế cho cô rồi mới tự mình kéo ghế ra ngồi xuống.
Chắc hắn không biết người hắn vừa gật đầu chào hỏi là Hân đâu nhỉ? Hắn nghĩ cô ấy là đối thủ của cô, đang diễn thế này, nếu biết đó chính là Hân, nhất định sẽ không cho người ta sắc mặt tốt. Nghĩ tới đây, cô bất giác bật cười thành tiếng. Hắn thấy cô cười thì quay sang hỏi:
"Em cười gì vậy?"
Cô thấy hắn chú ý thì nghiêm mặt lại, tỏ vẻ không có gì, trả lời:
"Không sao, ngồi cạnh anh nên em vui thôi."
Tay hắn mon men tới nhẹ nhàng vuốt lên eo cô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười lễ độ, từ lúc bước vào phòng tới giờ, khóe môi hắn vẫn duy trì một độ cong, chưa từng hạ xuống. Xấu xa ghé sát vào mặt cô, nhưng lại cố tình nói to cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
"Em nên gọi anh là ông xã. Không phải em lưu số điện thoại của anh trong máy như vậy à?"
Số điện thoại rõ ràng là hẳn tự lưu. Sống bao nhiêu năm trên đời, cô thật sự chưa gặp tên đàn ông nào mặt dày và đam mê diễn kịch đến thế. Trước mặt người khác cũng không tiện nổi nóng hay phản bác, cô ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, gọi một tiếng:
"Ông xã."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.