"Cô sẽ không bao giờ thay thế được chị tôi!"
Như mọi lần, cô khoanh tay tựa vào khung cửa. Ánh xa xăm cất chứa vô vàn tâm sự, thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến tiếng thở dài khe khẽ. Tôi..
Pủm!! Pẹt pẹt!!!
"Trời ạ! Cô có thể đừng bốc mùi như thế được không? Hôi chết tôi rồi!"
Tôi đen mặt, nhắm mắt cũng có thể hình dung ra người đứng bên ngoài đang khó chịu như thế nào. Nhưng chết ở chỗ, cô thà là bịt chặt mũi chịu đựng cái mùi không được thơm tho mấy đang tỏa ra trong không khí, cũng kiên quyết không chịu rời đi.
Khóc. Bác sĩ, tôi thật sự là ăn không tiêu!
Sự tình này diễn ra cũng được hơn một tháng nay rồi. Từ sau cái đêm ngủ ở ban công kia, hết thảy mọi chuyện đều thay đổi. Tôi giờ là công dân cần cù gương mẫu, không còn nằm trong hàng ngũ thanh niên ăn chơi phủ phê nữa.
Nhờ trí thông minh và bản lĩnh ăn vạ lành nghề, tôi đã lê lết vượt qua bao sóng gió mà chưa bị đuổi cổ. Vui nhất chính là lúc nhận được phong bì chứa tiền lương bên trong, chăm chăm nhìn vào họ tên mình ghi trên phong bì mà tim tôi đập liên hồi.
Đây là tiền do chính tôi dùng công sức của mình mà kiếm được, thật là tự hào quá đi thôi!
Tối đó, tôi hớn hở cầm phong bì ra khoe với anh, vỗ ngực bảo anh muốn ăn gì đã có tôi lo hết. Thật ra, so với tiêu tiền bên ngoài thì tôi muốn tiêu tiền trên người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nam-tay-em-di-anh/2014145/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.