"Tối quá! Anh hai, anh đâu rồi?"
Thành phố đã lên đèn, dòng người hối hả ngược xuôi. Tôi hoang mang quay đầu nhìn quanh, bắt gặp bóng lưng quen thuộc liền rời khỏi ghế đá chạy theo.
"Anh hai!!"
Tôi hét lớn một tiếng gọi anh, trái lại anh giống như không nghe thấy mà một mực đi về phía trước. Tôi gấp đến độ phát khóc lên được, lại lớn tiếng gọi anh thêm lần nữa, tay chân cũng lóng ngóng đuổi theo anh. Anh vẫn thế không quay lại nhìn tôi, chỉ để cho tôi một bóng lưng khuất dần rồi biến mất.
"Anh hai!"
Tôi lạc giọng gọi, hai mắt mông lung mờ mịt hơi nước.
Thế giới vẫn chuyển động không ngừng nghỉ, dừng như chỉ có tôi là ở yên một nơi. Thành phố sáng đèn mờ dần trong tầm mắt, tôi không tìm ra được đường về nhà.
"Đồ ngốc!"
Phía sau thình lình vang lên giọng nói trầm thấp, tôi kinh ngạc tròn mắt ra, cũng quên luôn cả khóc.
Giọng nói này mới quen thuộc làm sao!
Đôi tay nhỏ bé lọt vào bàn tay to lớn, anh dắt tay tôi đi về phía trước.
"Lần sau không được quên đường về nhà nữa, nếu không phạt cô ngủ ở ban công!"
Bạo chúa độc tài!
Tôi âm thầm bĩu môi. Thật là, ngay cả trong mơ mà anh cũng bá đạo như vậy!
Bất giác, trong lòng không còn thấy sợ hãi nữa. Tôi dụi dụi mắt, siết chặt lấy tay anh, cùng anh băng qua con đường dài trở về nhà.
Nhà của chúng tôi!
"Ưm!"
Tôi chập chờn tỉnh dậy, đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nam-tay-em-di-anh/2014141/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.