Đứng giữa dãy hành lang náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo làm cho người ta có loại lỗi giác như đang xuyên qua thời gian trở về với năm tháng xưa cũ. Xa hoa, hào nhoáng và đầy cám dỗ. Đó là tất cả cảm nhận của tôi vào lúc này.
"Ông xã, thật sự phải đi vào sao?"
Tôi bồn chồn quay sang hỏi anh. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào bữa tiệc của giới thượng lưu và quý tộc, trong lòng không khỏi có điểm lo xa trăm điều, chỉ sợ nếu nhỡ như tôi gây ra sai lầm gì đó, người đứng ra chịu mũi sào nhất định sẽ là anh.
Tôi không sợ người ta trách mắng tôi, nhưng tôi lại sợ anh sẽ bị vạ lây mất mặt. Nói gì thì nói, tôi so với anh giống như thành thị và nông thôn vậy. Khoảng cách rất lớn và nếu tôi không cố gắng thu hẹp, một ngày nào đó, nhất định chúng tôi sẽ rời xa nhau.
Anh không nói không có nghĩa là anh không nghĩ đến, một người thông minh như anh làm sao có thể không nhận ra tôi đang băn khoăn điều gì. Tuy anh thường trấn an tôi rằng không nên tự ép buộc mình, cứ như cũ làm một Phương Gia Hân là được. Bởi vì dù tôi có là một đại minh tinh hay một người bình thường mờ nhạt, trong mắt anh tôi vĩnh viễn là tôi. Tất cả ưu nhược điểm, cảm xúc và con người tôi, toàn bộ chúng đều thuộc quyền sở hữu của anh.
Đỏ mặt cúi đầu, chọt chọt hai ngón trỏ. Từ khi làm rõ tình cảm của mình tới giờ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nam-tay-em-di-anh/2014123/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.