"Hân.."
Giọng nói này..?
"Tiểu Hân.."
Nghe rất quen!
Cạch!
"Nhóc con, ra là em trốn ở đây sao?"
Ngẩng đầu nhìn lên, ngay cả khi đang ngồi trên tầng áp mái âm u không tia sáng, tôi vẫn có thể dễ dàng hình dung ra được con người ấm áp với nụ cười ôn nhu đó. Là Phương Tống Minh, người mang chung dòng máu huyết thống với tôi, cũng là người mà tôi yêu quý nhất trên đời này.
"Anh hai... Oa!?"
Thình lình bị nhấc bổng lên khiến tôi hoảng hồn quơ tay quơ chân ôm chặt lấy người anh, sử dụng công phu của gấu Koala sống chết đu đeo treo tòng teng không chịu rơi xuống. Anh hai dở khóc dở cười đưa tay chọt chọt cái mông đầy thịt của tôi, than nhẹ một tiếng:"Em thật là.." rồi nhận mệnh bê tôi xuống nhà dưới.
"Sao lại ở một mình trên đó chứ, em không sợ ông Kẹ nữa à?"
Ngồi xuống ghế sô pha, anh đưa tay xoa xoa cái đầu nấm của tôi, thở ra một hơi thỏa mãn nhếch miệng cười cười. Tôi lủi lủi chui rúc vào lòng anh, giống như anh là cái tổ ấm áp nhất trên đời, một lát sau mới nhỏ giọng nói.
"So với ông Kẹ thì em sợ bà ngoại hơn nhiều, ông Kẹ chỉ hù em tè dầm còn bà ngoại là cạo luôn cả đầu em."
"Ha ha ha! Là ai nói với em bà ngoại sẽ cạo đầu em vậy?"
Tôi bĩu môi, nghe thấy anh cười mà uất ức vô cùng.
"Là bà ngoại chứ ai. Mấy bữa nay bà ngoại me em rồi, nói em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nam-tay-em-di-anh/2014119/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.