Ngước nhìn tòa cao ốc như được trải một tầng sương sớm đặc biệt xinh tươi trong nắng vàng rực rỡ, tôi cong môi mỉm cười, có một chút hưng phấn giống như học sinh sau một kì nghỉ hè trở lại tụ trường gặp gỡ bạn bè và thầy cô vậy. Không khỏi chấm nước mắt cảm thán, ôi cái tâm trạng phấn khích này làm tôi chỉ muốn hét toáng lên.
"Má ơi, con rốt cuộc cũng được xuất viện rồi!!!!!" (っ﹏<)◦.
Bỏ qua ánh mắt của toàn thể quần hùng đang trân trối nhìn tôi như quái vật, tôi không khỏi nhớ lại những ngày so với tu hành còn kham khổ hơn đó. Rõ ràng là ông xã điển trai đứng một đống ở đấy mà sờ không tới khều không được, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, có ai làm vợ mà bi kịch như tôi không ấy chứ?
Hỏi ra thì mới biết, hóa ra bây giờ bệnh viện cũng chạy theo phong trào, mà theo như bác sĩ lí giải thì đây chính là bắt kịp xu hướng của thời đại. Trước có công sở cấm nhân viên yêu đương trong công ty vì sợ ảnh hưởng đến công việc, nay có bệnh viện cấm bệnh nhân thả thính nơi công cộng vì sợ đau mắt người qua đường.
Trời hỡi, đến nội quy cấp 3 cũng muốn quỳ lạy cái bệnh viện này! Người qua đường gì chứ, bác sĩ gì chứ, nội quy gì chứ... Chán ghét! Oa oa oa!!!.◦(>﹏<)◦.
Mỗi ngày tôi đều câm nín mà trôi qua, thậm chí ngoài ăn ra thì tôi chẳng biết nên làm gì ngoại trừ việc rảnh rỗi sinh nông nỗi đi 'thọc gậy bánh xe'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-nam-tay-em-di-anh/2014111/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.