Tần Mạc mua một đóa hoa bách hợp, cầm vào trong nhà đưa cho người làm, phân phó bà ta cắm vào bình hoa, rồi đi vào phòng của Duẫn Nặc. Người làm nhận lấy đóa bách hợp nhìn hắn cười cười rồi chạy thật nhanh đi chuẩn bị. Không nghĩ tới, Tần tiên sinh hằng ngày lạnh lùng như vậy lại cũng có có thể tình cảm đến thế.
Tần Mạc cất áo khoác và cà vạt rồi trực tiếp đi lên lầu gặp Duẫn Nặc. Bước vào phòng lần này hắn thấy không phải cô đang ngủ mà là đang ngồi trên giường ngẩn người.
Nghe được tiếng mở cửa, Duẫn Nặc quay đầu qua, nhìn thấy khuôn mặt của Tần Mạc đôi mắt cô lại trầm xuống, u ám một màu. Xoay người lại, ngay cả nhìn cũng lười đối với hắn. Hắn đi tới, đứng trước cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô. "Như thế nào? Vẫn còn tức giận sao?"
Duẫn Nặc gỡ tay hắn ra, hai mắt đầy hận ý nhìn hắn: "Anh rốt cục muốn gì? Muốn như thế nào mới bằng lòng thả tôi đi?"
Tần Mạc nghĩ nghĩ rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời."
"Tôi như thế này còn không nghe lời anh hay sao? Anh muốn tôi cùng anh, tôi đã làm, nhưng còn anh thì sao, anh lật lọng, loại người như anh còn có lòng tự trọng không vậy? Đúng là trước đây tối mắt bị mù nên mới nhìn anh."
Nhìn cô tức giận như vậy, thật sự trong lòng Tần Mạc có chút khó chịu khổ sở. Nhưng tất cả chỉ trong chớp mắt mà thôi. Hắn lại nhìn cô khuôn mặt nhỏ nhắn: "Thay đồ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397256/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.