Duẫn Nặc bị Tần Mạc nhốt, hắn khóa cô ở trong phòng, đúng giờ thì cho người làm bưng đồ ăn cho cô. Trong căn phòng rộng lớn, tất cả các cửa sổ đều được gia cố bằng thép, muốn trốn được qua đường này có lẽ còn khó hơn lên trời. Cô không nghĩ tới Tần Mạc lại làm như thế này đối với cô. Bây giờ muốn có cơ hội trốn thoát cũng hoàn toàn bằng không, cô phải làm cái gì bây giờ? Cô đột nhiên biến mất như vậy, anh hai có tìm cô không? Thẩm Diễm có nói với anh hai không? Còn mẹ và anh hai có lo lắng cho cô không? Duẫn Nặc cảm thấy bản thân mình không nên chờ đợi ai đến cứu cả, vì điều đó quá vô vọng. Phải tự tìm cách để thoát khỏi đây, kiện tên khốn Tần Mạc. Tên đàn ông đáng xấu hổ này rồi cũng có ngày hắn sống không bằng chết. Vừa nghĩ đến đây thì cửa phòng bớt chợt bị mở ra. Cô ngẩng đầu nhìn qua, định mượn cơ hội trốn thoát. Ai dè người đi vào đó lại là Tần Mạc.
Hắn hai tay bưng khay đồ ăn, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô nói: "Đói bụng hả? Anh biết em thích nhất là đồ ăn mà!"
Duẫn Nặc hung tợn nhìn vào mắt hắn: "Anh không biết hành vi của anh bây giờ là phạm pháp hay sao?" Thoát được nơi này, cô nhất định sẽ đi kiện hắn cho hắn phải nếm mùi lao ngục.
"Sao lại phạm pháp nhỉ?" Hắn tiến đến lại ngồi cạnh cô, tay khoác lên vai cô nhíu mày nói: "Vợ của anh bị bệnh, anh muốn cô ấy ở nhà để tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397254/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.