Lúc Duẫn Nặc tỉnh lại thì người đã an ổn nằm ở trên giường lớn.
Đầu đau như búa bổ, đau đến mức khiến cô vặn chặt lông mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn lại, dáng vẻ đó cực kỳ đáng thương.
"Cô đã tỉnh rồi?".
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Duẫn Nặc ngẩn ra, rồi nghiêng đầu nhìn sang.
Bên cạnh giường, có một phụ nữ đang đứng, nhìn cô mỉm cười, vô cùng hòa ái.
Duẫn Nặc ngồi bật dậy, nhìn ra chung quanh một lượt, khung cảnh xa lạ khiến cho cô cảm thấy thật sợ hãi.
Cô nghi hoặc hỏi cô gái kia: "Đây là chỗ nào? Tại sao tôi lại ở đây?”.
Cô gái kia vẫn nở cười hòa ái dễ gần rồi trả lời Duẫn Nặc: "Cô được thiếu gia nhà tôi mang về đây, cô bị người ta bắt cóc, thiếu gia nhà tôi đã cứu cô!".
Bắt cóc?
Nghe được hai từ này Duẫn Nặc liền hồi tưởng lại chuyện đã phát sinh trước đó.
Cô bị người ta bắt cóc, hơn nữa còn bị mang tới một chỗ cực kỳ xa lạ, sau đó cô gặp Thượng Vãn Tịch, còn bị cô ta tát mấy bạt tai.
Đột nhiên nghĩ đến việc bản thân mình đã mất tích thật lâu, mẹ vẫn còn nằm ở bệnh viện đợi cô mang tiền đến!
Cô liền gấp gáp bước xống giường, luống cuống tay chân đi giầy vào.
"Tiểu thư..."
Người phụ nữ kia vội gọi cô lại: "Cô không chờ thiếu gia nhà tôi trở lại sao?".
Duẫn Nặc liền dừng bước, sau đó quay đầu lại, nắm lấy tay của người phụ nữ kia, kích động nói: "Cảm ơn, cám ơn thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397247/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.