Tôi nguyền rủa anh suốt đời này sẽ không có được hạnh phúc.
Nghe Duẫn Nặc nói những lời này, nhìn theo bóng lưng của cô đỡ TriệuThục Hoa đi xa, không biết thế nào, tim của Tần Mạc phảng phất như bịdao sắc xẹt qua, đau đến khó chịu.
Thật ra thì, bản thân anh không hy vọng cô sẽ thật sự hận mình.
Nhưng chuyện đã đến nước này, anh không thể vì cô mà buông tha cho mối hận thù ẩn chứa trong lòng bấy lâu.
Lục Chấn Thiên thật sự đáng chết, những người khác cũng sẽ chạy không thoát, nhất nhất đều phải xuống địa ngục.
“Tổng giám đốc Tần, ngôi nhà này, có niêm phong nữa không?”, một nhân viên tư pháp ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Tần Mạc hồi hồn, lạnh lùng ném ra một chữ: “Phong.”
Sau đó, liền cất bước rời đi.
Văn Tịch cũng đuổi theo anh sát nút.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một đống ký giả cùng với đámngười đòi nợ đang vây kín lấy Duẫn Nặc, Triệu Thục Hoa, cùng Lục Tử Dạ,ngay cả nước chảy cũng không lọt.
Tinh thần anh bỗng nhiên sa sút, nhìn Duẫn Nặc bị đám người kia chen lấn xô đẩy, không khỏi đau lòng, muốn tiến lên giúp cô giải vây.
Nhưng Văn Tịch đột nhiên kéo anh lại nói: “Chúng ta đi thôi!”
Tần Mạc chợt thu hồi ánh mắt, dứt khoát đi theo Văn Tịch lên xe.
Chiếc xe của bọn họ, rất nhanh liền biến mất khỏi nhà họ Lục.
Cơ thể của Duẫn Nặc vốn đã rất suy yếu, hiện tại lại bị một đám ngườivây quanh hỏi han lung tung này nọ, liền khó chịu đến không thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397242/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.