Lúc Duẫn Nặc ngất đi, người ôm lấy cô không phải là Tần mạc, mà lại là Lục Tiêu Triết.
Nhìn vào gương mặt sưng đỏ của cô, tim anh như cứng lại, ngẩng đầu nhìnvề phía cha mẹ mình nói gay gắt: "Mẹ, tại sao lại đánh em ấy? Không nhìn thấy cổ của em ấy đang bị thương sao?"
Triệu Thục Hoa lạnh lùng liếc nhìn sang, sau đó vẫn ngồi yên ở trên ghế không lên tiếng.
Mọi người thấy Duẫn Nặc ngất đi, ai cũng đều không nói thêm cái gì nữa.
Lục Tiêu Triết ôm lấy cô, ngực đau đớn khó chịu.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Vân Kỳnói: "Anh vì một người phụ nữ, mà hận không thể giết chết Tiểu Nặc đúngkhông? Lục Vân Kỳ, anh đã bị tình yêu làm đầu óc u mê rồi? Con bé là emgái anh, sống cùng với anh hai mươi năm, vậy mà anh lại tình nguyện tintưởng lời của người ngoài, cũng không thèm suy xét đến lời của Tiểu Nặccó là sự thật hay không?"
"Còn có cha mẹ nữa, hai người có nghĩ tới tại sao em ấy lại muốn làm như vậy hay không? Sao em ấy tự dưng lại muốn gây chuyện vô cớ? Hay là thật sự đã yêu anh trai mình sao chứ? Ý nghĩ của cha mẹ thật sự quá hoangđường rồi."
"Con thấy, người có vấn đề ở đây chính là Thượng Vãn Tịch thì đúng hơn,nếu một người phụ nữ trong hôn lễ của mình bị vũ nhục như vậy mà còn mặt dày mày dạn chạy tới quấn lấy nàh họ Lục chúng ta, thì thiết nghĩ cô ta mới chính là người bụng dạ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397228/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.