Lúc Duẫn Nặc tỉnh lại, đã là xế chiều của ngày hôm sau.
Mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Mạc, anh ngồi ở bêngiường, đôi mày chau lại, thần sắc ảm đạm, mặt không lộ chút ánh sángnào.
Duẫn Nặc ngồi dậy, hành động nhỏ nhẹ này dẫn tới sự chú ý của Tần Mạc, anh liền đứng lên đưa tay ra đỡ cô.
"Rốt cuộc em cũng tỉnh."
Duẫn Nặc đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới biết mình đang ở bệnh viện.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến Lục Vân Kỳ, cô liền níu áo Tần Mạc hỏi: "Anh cả của tôi đâu, anh ấy có cưới Vãn Tịch hay không ?"
Tần Mạc nhìn cô chằm chằm, thần sắc trong trẻo lạnh lùng mà lạnh nhạtđáp: "Duẫn Nặc, chuyện của anh cùng với Vãn Tịch, đã sớm kết thúc, tạisao em còn không chịu thôi chứ?"
Cô cúi thấp đầu, cần cổ đau đến muốn ngất, mặt cũng tái nhợt đi.
Cô đang yên lặng ngẫm nghĩ, bên tai lại truyền tới giọng nói của TầnMạc: "Em muốn anh từ chức ở công ty, anh cũng đã từ chức, em muốn tronglòng anh chỉ có một mình em , bây giờ đang ở bên cạnh em đấy thôi, còncó cái gì chưa đủ nữa? Tại sao phải huyên náo đến mức khiến cho cả nhàLục phải gà bay chó sủa tán loạn chứ?"
Nhẫn nại của anh cũng chie có mức độ, mặc dù biết rõ nguyên nhân tại sao cô lại làm như thế .
Nhưng anh cũng đã lui từng bước, tại sao cô còn phải từng bước ép sát như thế?
Cô gái này, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Chỉ cần anh tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397226/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.