Rời khỏi Duẫn Nặc, Tần Mạc liền tiến về phía con ngõ tối tăm, thấy Vãn Tịch đang dựa lên vách tường nôn mửa, anh đi lên trước, đưa cho khăn giấy cho cô ta.
Vãn Tịch thấy thế liền gạt tay của anh ra: "Tránh ra."
Tần Mạc không lên tiếng, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Vãn Tịch ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc trước mắt, mặt cô ta liền trắng bệch ra, kinh ngạc khẽ hỏi: "Mạc, thật sự là anh sao?"
Tần Mạc nghiêm mặt, đôi môi mỏng mím chặt, hai mắt trong trẻo lạnh lùng: "Làm sao lại một mình ra ngoài uống rượu? Lục Vân Kỳ đâu?"
Vãn Tịch lắc đầu không đáp, rồi mãnh liệt ôm lấy anh, hỏi ngược lại: "Nói cho em biết, tại sao anh lại muốn từ chức, chúng ta đã sắp thành công rồi, tại sao lại từ chức chứ, anh trả lời em đi!"
Tần Mạc đứng im bất động, muốn ngăn lại, nhưng cô ta lại không thuận theo, nhào vào trong ngực của anh, ôm lấy anh thật chặt.
"Mạc, mặc dù không biết tại sao vào lúc này anh lại buông tha, nhưng trong lòng anh nhất định vẫn còn yêu em, đúng không?"
"..."
"Anh và Lục Duẫn Nặc dọn ra ở riêng, không phải là vì muốn tận hưởng thế giới của hai người mà trong lòng anh vẫn yêu như cũ, có phải hay không?"
Hỏi mãi vẫn không đạt được câu trả lời của người đàn ông trước mặt, Vãn Tịch đau lòng đến phát khóc.
Cô ta nhón chân lên, hai tay cố gắng vắt lên cổ của anh, hôn anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng đẩy ra.
"Vãn Vãn, nếu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397205/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.