Duẫn Nặc tuy không có chuyện gì, nhưng cũng tự nhân thấy bản thân đã hơi quá kích động, liền ngồi im không nói.
Tần Mạc sau khi tức giận dạy dỗ cô một bài, thấy cô cúi đầu buồn bựckhông lên tiếng giống như một đứa trẻ biết mình đã làm sai vậy.
Tim anh như cứng lại, đi tới ôm cô vào trong ngực, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi hơi mất khống chế, em không sao là tốt rồi.”
Hành động này của anh có vẻ như là đang quan tâm đến cô sao?
Duẫn Nặc liền rúc vào trong lồng ngực ấm áp của anh, không nhúc nhích.
Anh thật sự quan tâm đến cô hay còn là hư tình giả ý? Mặc dù cảm nhậnđược đấy không phải là giả vờ, nhưng… cô vẫn không có cách nào tiếp nhận anh được.
Tiếp đó cô chợt đẩy anh ra, vén chăn sang một bên đi xuống giường.
“Em làm gì vậy?” Tần Mạc nhìn cô chằm chằm, sắc mặt theo đó lại trầm xuống.
“Tôi muốn về nhà.” Mới nói có một câu mà cổ liền đau muốn chết.
Người còn chưa đi được hai bước, đột nhiên lại bị Duẫn Nặc bế ngang lên, vội vàng đặt ở trên giường.
Sau đó anh liền lạnh lùng nói: “Không có lệnh của tôi, không cho phép em nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm ở đây, chờ vết thương lành rồi về.”
“Anh…” Cô nổi đóa nhìn anh chằm chằm: “Tôi muốn đi về, anh quản được sao?”
“Duẫn Nặc.” Anh hung dữ gọi tên cô, cố gắng áp chế cơn giận trong lồng ngực. “Đừng để cho tôi phải nổi giận, nghe lời.”
“…” Nhìn cái trán đang cố gắng kềm chế mà nổi đầy gân xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-mau-ky-ten-ly-hon/397186/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.