Chỉ có ngoan độc như vậy, thì nhà họ Bạch mới vĩnh viễn có không thời gian mà xoay sở.
Nhưng cho dù Bạch thị có phá sản, Hàn Minh Tuấn vẫn thấy không cam lòng, anh còn muốn Bạch Chấn Đại phải tự tìm đến cái chết, đi xuống âm ty để chuộc tội với cha mẹ của mình.
Muốn cho ông ta không còn lối thoát, trả giá thê thảm.
Người của nhà họ Bạch, không một ai có thể trốn thoát, toàn bộ đều phải xuống địa ngục.
Anh thâm độc nghĩ, nhưng đột nhiên, con tim lại nhẹ nhàng nứt ra giống như đang bị kim châm, khó chịu vô cùng.
Trong đầu, lập tức hiện ra một gương mặt quen thuộc, vẻ mặt đầy cao ngạo, theo đuổi anh không ngừng, ở ngay trước mặt của mọi người kiêu hãnh tuyên bố: "Hàn Minh Tuấn, thấy anh thật vừa mắt nên em muốn theo đuổi anh, còn anh, anh nghĩ thế nào?"
Khi đó anh mới vừa hai mươi tuổi, vẫn còn đang học đại học, mà cô chỉ mới mười lăm tuổi, mắt đeo kính, ăn mặc rất sành điệu. Cô tựa lưng lên chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, cao ngạo tựa như một nữ vương khí phách mười phần nhìn anh tuyên thệ.
Hàn Minh Tuấn bất chợt ngẩn người sau đó liền phục hồi tinh thần, hiện tại có thể cảm nhận được, cảm giác đau lòng vừa rồi vì sao lại có.
Thì ra là, trong nhà họ Bạch, còn có một Bạch Tử Cúc .
Thì ra là, trong lúc vô tình, anh đã phát sinh tình cảm với cô.
Thì ra là, tận sâu tự đáy lòng, anh thật không muốn làm cô tổn thương.
Anh ngửa đầu tựa vào trên ghế, nhẹ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đau khổ mà cô đơn.
Thẩm Diễm ở bên cạnh thấy thế không khỏi kinh ngạc, đưa chân khẽ đạp thằng bạn một cái, rồi hỏi: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại giống như thất tình đến nơi thế?"
Anh lắc đầu, đứng dậy, muốn rời khỏi chỗ này.
"Cậu cứ theo như kế hoạch mà tiến hành, phải hành động gọn gàng mau lẹ, tôi đi trước đây."
Thẩm Diễm cũng không ngăn cản, cười cười đưa mắt nhìn hắn rời đi.
...
Lúc bấy giờ Bạch Duệ Thần cũng không đưa Bạch Tử Cúc đến bệnh viện, mà lại đưa cô đến sơn trang ở ngoại ô của mình.
'Sơn trang Nguyệt Hồ' này là do Bạch Duệ Thần tự bỏ tiền ra mua trước đây, nơi này ban đầu vốn là một thắng cảnh du lịch, núi rừng sơn cước, không khí trong lành, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, lần đầu tiên tới chỗ này anh đã rất thích, cho nên mới bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua nó, biến thành một Sơn Trang của riêng mình.
Sau lưng của anh là một sự nghiệp cùng với địa vị thành công, những thứ này, người nhà họ Bạch đều không biết, người ngoài lại càng không biết.
Ở trong mắt người ngoài, Bạch Duệ Thần anh vẫn luôn là một nhân vật thần bí, người hiểu rõ anh ít lại càng ít, ngay cả người anh em Thẩm Diễm, cũng không hề biết sau lưng của anh có một thế lực hắc đạo cường đại đến cỡ nào.
Nhẹ nhàng đặt Tử Cúc ở trên giường, Bạch Duệ Thần khẽ vẫy tay, phân phó thuộc hạ bên cạnh: "Đi, mau chuẩn bị nước nóng, khăn bông, túi chườm đá, cả hộp thuốc nữa."
Hộ vệ cúi người nhận lệnh lui xuống, chưa tới hai phút, những thứ Bạch Duệ Thần yêu cầu liền được đưa lên .
Anh muốn tự tay chăm sóc cho cô, vắt khô khăn sau đó cẩn thận đặt lên gò má sưng đỏ của Tử Cúc, rồi bôi thuốc, thay băng cho vết thương vừa bị rách ra kia.
Mỗi một động tác, giơ tay nhấc chân đều vô cùng nhẹ nhàng, để ý như vậy, nhẹ như vậy cũng chỉ vì sợ sẽ sơ sẩy đau cô.
Bạch Tử Cúc...tỉnh lại, đã là buổi tối.
Cảm giác được có cái gì cứ đè ép mình, cả cánh tay tê dại.
Cô nhẹ nhàng động đậy, khiến người bên cạnh chú ý.
"Tiểu Cúc."
Bạch Duệ Thần vội vàng ngồi thẳng dậy, đau lòng lại vội vàng nhìn Tử Cúc chằm chằm hỏi: "Em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng nữa không?"
Bạch Tử Cúc mơ mơ màng màng, ngồi dậy nhìn khắp người mình tò mò hỏi: "Em đang ở đâu đây?"
"Ở nhà của anh hai, em cứ yên tâm, sẽ không có người nào làm cho tổn thương em nữa."
Nhà của anh hai?
Bạch Tử Cúc đưa mắt nhìn ra chung quanh, cảm giác tất cả đều cực kỳ xa lạ, đầu vẫn còn hơi váng vất, cô tựa vào thành giường, yên lặng không nói.
Một lát sau, cô lại muốn đứng dậy, Bạch Duệ Thần vội vàng đứng lên đỡ: "Sao vậy? Em muốn làm cái gì, cứ bảo anh là được, em cứ ngồi yên nghỉ ngơi đi."
"Không, em phải về nhà, em nhất định phải nói cho cha mẹ biết Vương Gia Nhĩ là một người hư hỏng, em phải nói cho anh cả, để anh ấy không nhận đứa bé kia."
Cô cố hết sức đứng dậy, đầu vẫn còn choáng váng, mới bước được nửa bước đã thấy khó khăn.
"Tiểu Cúc!". Bạch Duệ Thần đỡ cô ngồi trở lại, lên tiếng khuyên nhủ: "Nghe lời, đừng bướng bỉnh, ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh đi?"
Bạch Tử Cúc nắm lấy tay của anh hai, lắc đầu giải thích: "Anh hai, em nói thật mà, mọi người phải tin tưởng em, nếu không, Vương Gia Nhĩ sẽ hại chết anh cả đấy, anh hai, đưa em về nhà có được hay không?"
"Tiểu Cúc!", Bạch Duệ Thần đau lòng ôm lấy cô nói: "Em đừng đi về, bởi vì ba mẹ đã mở một buổi họp báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với em rồi."
Cái gì?
Nghe nói như thế, chẳng khác gì sét đánh ngang tai, hai mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Bạch Duệ Thần đến ngây người, sửng sốt.
Tại sao?
Tại sao lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô chứ?
Bọn họ chính là ba mẹ của cô mà, vì cái gì lại tình nguyện tin tưởng một người ngoài chứ không muốn tin con gái của mình. Họ từng thương yêu cô như thế, chiều chuộng cô như vậy mà...
Tim đau xót, khó chịu, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Bạch Duệ Thần đưa tay lau nước mắt, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Được rồi Tiểu Cúc, chỉ cần em ngoan ngoãn, cũng đừng quản đến chuyện của Vương Gia Nhĩ nữa, từ nay về sau, có anh ở đây, sẽ không để cho em phải chịu bất cứ thương tổn nào cả."
"Nhưng cô ta sẽ hại chết anh cả đấy.", ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.
Đau lòng đến tuyệt vọng.
Cha mẹ của mình vì cái gì lại không cần mình nữa? Tại sao chứ?
"Anh cả của em không phải là kẻ ngu dốt, vả lại, coi như anh ấy có bị tổn thương đi chăng nữa thì đó cũng là do anh ấy tự làm tự chịu. Ai bảo anh ấy năm lần bảy lượt ra tay đánh em, ai bảo anh ấy cam tâm tình nguyện tin vào những lời của người phụ nữ kia chứ."
"Tiểu Cúc, đừng quan tâm đến bọn họ nữa, hãy ở lại đây với anh hai, có được hay không?"
Nhìn vẻ mặt đầy khẩn cầu của Bạch Duệ Thần, cô liền vô lực lắc đầu: "Không được, em còn phải bảo vệ anh cả, phải bảo vệ nhà họ Bạch."
Nói xong, cô mạnh mẽ đứng dậy, muốn đi.
Bạch Duệ Thần cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm theo bóng lưng lảo đảo của cô, mấp máy môi, lạnh giọng chất vấn: "Bạch Chấn Hưng đối đãi với em như vậy, mà em lại cứ nhất quyết phải về bên cạnh anh ấy, Tiểu Cúc, chẳng lẽ đúng như người ta đã nói, em yêu Bạch Chấn Hưng có phải không?"
Lúc nói lời này, không khó nghe ra, trong miệng của Bạch Duệ Thần toàn bộ đều là lửa giận.
Mặt của Bạch Duệ Thần chẳng biết từ lúc nào đã đanh lại, trầm thấp nói: "Người ngoài nói như vậy, những hành động cử chỉ của em trong những ngày vừa qua cũng luôn luôn chứng minh sự thật này."
Cô cảm thấy thật buồn cười, muốn cười to lên cho hả.
Cô yêu Bạch Chấn Hưng? Đó không phải là anh ruột của cô sao? Làm sao cô có thể yêu anh của mình chứ?
Cũng đúng, cô rất yêu thương anh trai của mình, nhưng loại yêu này, căn bản chỉ là gia đình...
Cô vô lực lui về phía sau từng bước, cả người lại ngã nhào vào trong lồng ngực của Bạch Duệ Thần.
"Cũng bởi vì chuyện này mà ba mẹ đã mở buổi họp báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với em."
Bạch Duệ Thần ôm cô nói: "Bây giờ, em không thể quay về nhà họ Bạch được, bởi vì nơi đó, không có một ai hoan nghênh em cả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]