Đằng Nguyên Hạo nhìn theo bóng dáng của cô gái dần biến mất trong dòng người đông đúc, đột nhiên anh cảm thấy trong lòng dung động lạ cái cảm giác mà trước nay anh chưa từng có với bất kì cô gái nào.[My rin: anh ơi là vừa gặp đã ui đấy
Đằng Nguyên Hạo: liếc mắt.... nhóc con không lo học hành đi mới mấy tuổi đầu biết yêu là gì?
My Rin::cry: ]
“ Tổng giám đốc,xin lỗi do tôi nghĩ...” Tiếng của A Trung kéo Đằng Nguyên Hạo trở về với thực tại
“ Không sao, đi thôi... “ Đằng Nguyên Hạo gật đầu bước vào trong xe thể thao, khẽ lắc đầu anh nhĩ có lẽ dạo này quá mệt mỏi mới có những suy nghĩ mơ hồ như vậy " dung động sao? “ anh không tin vào tình yêu...
Tại phòng khách Mã gia, Vương Nhã Hân lo lắn đi đi qua đi lại:
“ Ông xã tại sao đến bây gờ vẫn chưa tìm được Tư Tư, có khi nào con bé nó.... nếu nó xảy ra chuyện gì thì e cũng không biết phải sống sao nữa...” bà quả thực rất lo lắng cho con bé bà chỉ còn duy nhất đứa con gái này thôi.
Mã Lập Phong đau lòng nhìn vợ mình ông rấy hiểu cảm giác của bà vào lúc này, người làm cha,mẹ nào lại không yêu thương con cái của mình kia chứ. Chỉ là họ đã sai trong việc diễn đạt tình cảm với con gái út khiến nó cảm thấy mình không được yêu thương. Cái chết của chị gái lại dần làm con bé ám ảnh vì sợ con gái út bị ám ảnh lên họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-lanh-lung-dang-nguyen-hao-nen-yeu-hay-han-anh/3198422/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.