Thẩm Mặc thu lại nắm đấm, khí chất vẫn ung dung, ưu nhã như ban đầu, anh xoa xoa cổ tay, mặt dửng dưng: "Các người có thể tố cáo tôi, nhưng tôi cho là mình đang tự vệ."
Triệu Thành hoảng sợ chỉ vào Thẩm Mặc, giận đến không nói được câu nào, cũng có phần hoảng sợ.
Thời khắc này, cặp mắt của Thẩm Mặc sáng quắc như có lực uy hiếp vô hình, sắc bén như dao.
Nguyễn Băng nắm chặt tay mình, lúc này cô thấy anh rất đẹp trai, nhất định là ảo giác rồi.
Thẩm Mặc nhẹ quét ánh mắt qua Nguyễn Băng, cô nhóc này, chẳng lẽ không nên cảm thấy biết ơn?
Anh bất mãn híp mắt lại, lúc này mới nhìn một cái sắc lẹm về phía Âu Dương Huệ: "Cô còn gì để nói nữa không?"
"Thẩm Tổng, tôi không có ý này, ý tôi là, tôi chỉ đùa thôi." Âu Dương Huệ hoảng sợ giải thích.
Thẩm Mặc không nói gì, chẳng qua chỉ âm thầm nhìn chằm chằm cô ta.
Âu Dương Huệ chỉ vào kẻ mới vừa cố gắng bò dậy là Triệu Thành: "Là anh ta, anh ta muốn tập kích Thẩm phu nhân, không có liên quan gì tới tôi, thật sự không liên quan đến tôi." Cô ta mặc kệ lúc trước Triệu Thành giúp mình, nếu giúp vậy thì hãy giúp tới cùng đi.
Thẩm Mặc yên lặng không nói, ánh mắt dữ tơn.
Âu Dương Huệ rốt cuộc hiểu rõ, lúc này có nói gì cũng chỉ càng chọc giận anh, cô ta không thểm làm gì khác là thay bằng bộ dạng đáng yêu nói: "Em sai rôi, lần sau nhất định sẽ đến nhà xin lỗi, em đi đây, sẽ đi ngay lập tức."
Triệu Thành ngu ngốc muốn kéo cô ta lại, lại bị Âu Dương Huệ đẩy ra.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt rời đi của Âu Dương Huệ, Triệu Thành ngây dại.
"Ôi, nói không lại thì chạy rồi, tốt lắm, chúng ta không muốn đánh chó đã rơi xuống nước." Sở Kiều thấy tình hình có chút lúng túng, vội vàng đứng dậy giảng hòa.
Những người còn lại đều nói đúng vậy, thuận tiện bày tỏ đồng tình, không ngờ bạn học trước kia sẽ như vậy.
Thẩm Mặc vẫn dịu dàng ôm eo Nguyễn Băng: "Tiểu Băng, em không sao chứ?"
Tiểu Băng? Ngon. Nguyễn Băng bị anh kích thích đến run rẩy, hoảng sợ nhìn anh.
Thẩm Mặc chỉ cười nhạt, cánh tay dùng sức, Nguyễn Băng bị động được anh ôm đi vào bên trong: "Xin lỗi, thời gian của tôi không nhiều, cho bằng ăn cơm trước đi?"
"Được được." Mọi người đều gật đầu.
Tất cả mọi người đều vây quanh Thẩm Mặc và Nguyễn Băng đi vào trong phòng, nếu người đáng ghét đã đi rồi, mọi người có thể bắt đầu trao đổi.
Thẩm Mặc hiện là thương nhân đứng đầu thành phố A, ai có giao thiệp nhiều với anh cũng không có điểm nào không tốt.
Hơn nữa, đàn anh Thẩm lại vừa đẹp trai thủ đoạn cũng mạnh mẽ, làm mọi người càng kính trọng, ngưỡng mộ.
Rất nhanh bên ngoài đã chỉ còn lại Triệu Thành ngơ ngác đứng nguyên ở chỗ cũ, Sở Kiều vỗ vai anh ta: "Đừng đứng trân ở đây nữa, đồ ăn rất nhiều, hạng nhất ạ!"
Triệu Thành vẫn không nhúc nhích, lúc Sở Kiểu đi, ánh mắt anh ta đầy oán hận nhìn Thẩm Mặc trong phòng bao, đừng tưởng anh có thể luôn giỏi như vậy, một ngày nào đó, tôi muốn anh phải quỳ xuống khóc xin tôi!
Thẩm Mặc như đã hoàn toàn quên chuyện Âu Dương Huệ và Triệu Thành, bộ dạng rất dửng dưng, nhưng đối với những câu hỏi của mọi người thì đều trả lời rất phải đạo, cuối cùng anh nhìn lướt qua Nguyễn Băng: "Hôm nay cô làm cho mọi người phiền lòng, chẳng lẽ không nên mời mọi người?"
Nguyễn Băng dừng lại chút, đoán số tiền còn tỏng thẻ, cô cười nói: "Hôm nay làm mọi người sợ hãi, bữa này để mình mời nhé."
Thẩm Mặc nghe vậy, khóe miệng từ từ nâng lên một chút nhưng lại như băng.
Một lát sau, trợ lý Lâm đến tìm Thẩm Mặc, hình như đưa cho anh tiếp một cuộc điện thoại, Nguyễn Băng không để ý.
Nhưng không lâu sau, nhân viên phục vụ đi tới nói: "Thẩm phu nhân, Thẩm tiên sinh có chút chuyện, nên đã đi trước. Đúng rồi, Cái cuối cùng là một chai Lafite 82 năm, xin mời mọi người thưởng thức.
Mọi người nghe đến Lafite 82 năm thì bùng nổ.
Chỉ có Nguyễn Băng là xanh cả mặt, có chút không đúng lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]