Nguyễn Băng bất ngờ ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Thẩm Mặc, anh dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, lại hình như là qua cô, anh nhìn thấy chuyện năm đó làm anh tức giận.
Đúng như thế, Thẩm Mặc chợt cảm thấy cảnh này với cảnh buổi chiều ba năm về trước có chút tương tự, chẳng qua người bị đánh không phải Âu Dương Huệ, mà là ---
Quả nhiên là người đàn bà này, cô ta còn dám cãi!
Ánh mắt anh nặng nề, mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Chớp mắt, Nguyễn Băng cảm thấy tay chân đều lạnh như băng, cô mím môi: "Lời của Âu Dương Huệ anh cũng tin ư? Là mẹ anh, không phải tôi."
"Ôi, lời như vậy mà cô cũng nói được, mẹ tôi?" Thẩm Mặc cười nhạt, khóe mắt lạnh băng.
Mặt Nguyễn Băng nóng lên, cắn môi nói: "Đúng là mẹ."
Trước mặt Nguyễn Băng, Thẩm Mặc bấm điện thoại gọi cho mẹ mình: "Mẹ, mẹ đang ở đâu?"
"Thẩm Mặc, mẹ ở nhà, đang nấu cháo gà con thích nhất đây, con có muốn về ăn không?" Giọng nói của Tô Cầm từ điện thoại truyền đến, Thẩm Mặc mở loa ngoài, mỗi một câu Tô Cầm nói, rất rõ ràng truyền tới từ điện thoại, trong lời nói cũng có thể thấy bà ta đang rất vui vẻ, không hề giống người đã hành hung người đàn bà khác lúc trước chút nào. Nếu không phải Nguyễn Băng chính mắt nhìn thấy, cô đúng là không tin.
Nguyễn Băng thầm cảm thấy hỏng bắt, cắn răng nói: "Mẹ, mẹ vừa dạy dỗ cô Âu Dương Huệ, bây giờ đưa cô ta đi bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-lan-nay-la-that-2/2351579/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.