Bởi vì sắp thi, Lý Anh Ninh từ sớm đến muộn đều ngâm mình ở bên trong thư viện, chỉ có buổi tối mới có thể về nhà một chuyến, nếu không phải bởi vì lúc trước nói qua với người ở trong kí túc xá, họ đại khái đã cảm thấy Lý Anh Ninh bị bắt cóc rồi. Từng loạt chuyện cộng lại, Lý Anh Ninh cũng không nhàn rỗi tốn thời gian đi quan tâm Cao Lễ Hòa. Nhưng theo như lời Cao Lễ Hành, Cao Lễ Hòa cũng có việc bận của mình, thường thường còn không thấy bóng dáng hơn Lý Anh Ninh, cho nên Khi Lý Anh Ninh nhận được điện thoại của Cao Lễ Hòa, cũng bị giật mình. "Anh hai, hôm nay anh không bận việc à?" "Chiều nay không có việc gì, cho nên tìm em cùng đi ăn cơm." Lý Anh Ninh cao hứng gật đầu, "Được ạ, anh hai muốn ăn gì?" Trong khoảng thời gian này Cao Lễ Hành và Lý Anh Ninh đều không khớp thời gian, cho nên cho dù giữa trưa Lý Anh Ninh đi tìm Cao Lễ Hành, hai người cũng không gặp được nhau. Trong khoảng thời gian này Lý Anh Ninh chỉ có thể ngẫu nhiên đi ăn cơm với Giang Ngộ Nhiên. "Anh ăn gì cũng được." Tuy rằng Cao Lễ Hòa nói như vậy, Lý Anh Ninh vẫn cẩn thận suy xét nên đưa Cao Lễ Hòa đi đâu ăn cơm. Lúc đi trên đường Cao Lễ Hòa và Lý Anh Ninh nhận được không ít ánh mắt. . Truyện Thám Hiểm Lý Anh Ninh vốn có bộ dạng dễ nhìn, Cao Lễ Hòa còn hơn vậy, khí chất quá mức hấp dẫn người khác, còn có một mái tóc dài, luôn để người nhịn không được lại nhìn nhìn anh. Lý Anh Ninh đưa Cao Lễ Hòa đến một quán ăn tư nhân, nhà ăn này do người đồng hương của Cao Lễ Hòa mở, làm đồ ăn tương đối phù hợp khẩu vị của họ. Lúc đợi đồ ăn mang lên, Cao Lễ Hòa mở miệng hỏi: "Ngày mười bốn các em về à?" "Dạ, anh hai muốn cùng về không?" Cao Lễ Hòa do dự một chút, "Chưa rõ lắm, khả năng anh phải về muộn một chút." Lý Anh Ninh nghi hoặc nhìn Cao Lễ Hòa. Cao Lễ Hòa mặt ngoài thoạt nhìn rất tốt, thế nhưng thần sắc mang theo vài phần mỏi mệt, giống sau khi say rượu, ngày hôm sau anh không yên lòng. Lý Anh Ninh không dám hỏi nhiều, cho nên chỉ gật gật đầu. Cậu nghĩ đến việc khác, còn nói: "Vài món quà lúc trước, em còn chưa cảm ơn anh hai." "Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà mà." Cao Lễ Hòa cười nói, ngữ khí mang theo trêu chọc, "Anh hai ủng hộ hai cậu, đợi sau này thằng nhóc kia come out, anh còn phải hỗ trợ." Lý Anh Ninh ngượng ngùng cười cười, "Cám ơn anh hai." Lúc này đồ ăn cũng mang lên, Cao Lễ Hòa cầm chiếc đũa ăn mấy miếng, chán đến chết nhìn nhìn bốn phía. Vị trí của anh đối diện với cửa, lúc lúc này bên ngoài cửa có hai người đàn ông dừng lại, Cao Lễ Hòa thấy rõ mặt một người trong đó, ngẩn người. Lý Anh Ninh chú ý tới Cao Lễ Hòa khác thường, cũng nhìn qua. Hai người kia thân hình cao lớn, một người trong đó chỉ nhìn thấy nửa mặt, thế nhưng dù là nửa khuôn mặt cũng có thể thấy được là bộ dạng anh tuấn, một người khác là người ngoại quốc, ngũ quan càng không cần nói, xinh đẹp đến mức tựa như bước ra từ trong tranh. Lý Anh Ninh đoán được gì đó, trong lòng lộp bộp một chút. Cao Lễ Hòa thu hồi tầm mắt, dường như không có việc gì: "Sao lại không ăn, hôm nay anh hai mời." "Dạ, anh hai cũng ăn nhiều chút ạ." Lý Anh Ninh ra vẻ trấn định, "Đồ ăn của quán này không tồi." Nói xong, Lý Anh Ninh cầm lấy di động, biểu tình trên mặt không đổi, thế nhưng trên tay lại nhắn tin cho Cao Lễ Hành, nói mình hình như đụng phải Tu La trường. Một lát sau Cao Lễ Hành gửi tin nhắn lại, bảo cậu an tâm ăn cơm của mình, không cần để ý đến họ. Này còn ăn thế nào chứ. Lòng Lý Anh Ninh ủy khuất. Hai người bên ngoài kia cuối cùng vẫn là không vào, lập tức đi về phía trước. Cao Lễ Hòa ngốc một hồi, đột nhiên buông đũa, dọa Lý Anh Ninh nhảy dựng. "Em dâu, em ăn đi, anh còn có chuyện đi trước." Cao Lễ Hòa nói, đi ra quầy tính tiền, sau đó vội vàng bận rộn đi. Lý Anh Ninh đối diện với một bàn đồ ăn, khi đang rối rắm nên làm cái gì bây giờ, Cao Lễ Hành đã gọi điện thoại đến đây. "Ông xã," Lý Anh Ninh thấy được cứu tinh, vội vàng nhận điện thoại, nói một lần chuyện vừa rồi, "Bây giờ làm sao đây?" "Mang đồ ăn về, không thể lãng phí." Lý Anh Ninh bắt được trọng điểm, "Ông xã, buổi chiều anh về ăn cơm à?" "Bây giờ anh đang về." "Em đây cũng về." Lý Anh Ninh vội vàng nói. Cao Lễ Hành bật cười, hỏi cậu, "Em không đến thư viện nữa à?" "Không đi không đi, học thuộc lòng hết rồi." Nếu không phải Cao Lễ Hành có chuyện phải làm, cậu còn lâu mới mỗi ngày đều chạy đến thư viện. "Anh đi đón em." Nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói đồ ăn, Lý Anh Ninh đợi một hồi, Cao Lễ Hành cũng chạy xe đến đây. Đặt đồ ăn ở đằng sau, Lý Anh Ninh vừa lên xe đã dựa vào trên người Cao Lễ Hành, "Vừa rồi còn đáng sợ hơn thi cao khảo!" "Bảo bảo vất vả rồi." Cao Lễ Hành dỗ. Lý Anh Ninh than một tiếng, "Kỳ thật cũng không sao, nhưng em vừa có cảm giác anh hai hình như muốn khóc." "Anh ấy chỉ biết dùng chiêu này, giống em." Lý Anh Ninh cau mũi, cậu biết Cao Lễ Hành nói chuyện lúc trước. "Nào có, em cũng chỉ dùng một lần!" Cao Lễ Hành giễu cợt cậu, "Cũng may chỉ có một lần." Lý Anh Ninh hừ hừ, cầm di động của mình lướt Weibo, lướt đến nửa đường đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Tô Bất Ngôn gọi điện thoại cho cậu, thế nhưng cậu không nghe, Lý Anh Ninh cũng thuận tay gọi lại. Điện thoại vang một hồi lâu mới chuyển được, Lý Anh Ninh cũng tưởng bị ngắt rồi. "Tao Tao, hôm qua anh có chuyện gì thế?" "Cái gì...... Cái gì......" "Hôm qua không phải anh gọi điện cho em à?" "Anh không có gì...... Ưm......" Lý Anh Ninh nhìn nhìn di động, lại lần nữa đặt lên tai, "Anh làm sao thế, nói chuyện đứt quãng?" "Anh......" Chưa đợi Tô Bất Ngôn nói ra, lông mi Lý Anh Ninh đột nhiên nhảy một chút, nghĩ tới cái gì đó. Sau đó nhanh chóng lắp bắp: "Em không quấy rầy anh nữa!" Nói xong cúp luôn. Cao Lễ Hành nhìn cậu một cái, "Sao thế?" Lý Anh Ninh bụm mặt, lầu bà lầu bầu, "Em quấy rầy người ta!" Lý Anh Ninh nhìn Cao Lễ Hành, thấy hắn còn đang cười, tức giận nhéo cánh tay hắn một chút, Cao Lễ Hành khụ một tiếng, "Được, không cười." Lý Anh Ninh hừ một tiếng, ngả vào trên vai Cao Lễ Hành lần nữa. Lý Anh Ninh đoán không sai, khi cậu gọi điện thoại qua, đích xác quấy rầy Tô Bất Ngôn và Trang Thu Phẩm. Hai tay Tô Bất Ngôn bị Trang Thu Phẩm trói chặt ở phía sau, anh ngồi chồm hổm ở trên thảm trải sàn, mà Trang Thu Phẩm đang đứng ở trước mặt nhìn người anh. Cảm giác này còn xấu hổ hơn cả cởi truồng, bị xem kỹ và đánh giá trực diện khiến Tô Bất Ngôn nhịn không được muốn cuộn mình, nhưng anh cũng không dám làm thật. Dây thừng mềm quấn quanh trước ngực, cố ý né qua hai bên đầu v*, thế nhưng này ngược lại càng thêm làm người ta tra tấn. đầu v* bị vắng vẻ dần dần cứng lên, ngứa như có như không khiến vòng eo cùng cẳng chân của Tô Bất Ngôn càng không ngừng run rẩy. Trang Thu Phẩm cầm một cây roi, thân thể Tô Bất Ngôn co quắp không thôi. Ngay khi anh theo bản năng lui về phía sau, Trang Thu Phẩm cũng giơ tay lên, Tô Bất Ngôn căng thẳng thân thể, chờ đợi roi dừng ở trên người mình và cảm giác đau đớn. Thế nhưng khi roi thật sự đánh vào trên người, Tô Bất Ngôn không có cảm giác đau đớn, có chỉ là khoái cảm chợt lóe qua. Tô Bất Ngôn trừng lớn mắt, kinh ngạc với phản ứng của thân thể mình. Khóe miệng Trang Thu Phẩm giương lên một nụ cười khẽ, trong tình huống Tô Bất Ngôn không chuẩn bị, lại hạ xuống một roi. Lần này Tô Bất Ngôn phát ra một tiếng rên rỉ. Trang Thu Phẩm dừng roi thứ hai ở đầu nhũ yếu ớt của Tô Bất Ngôn. đầu v* vẫn bại lộ ở trong không khí, vừa mới bắt đầu có đôi chút đau đớn, sau lại pha tạp ý ngứa như có như không, mà Trang Thu Phẩm dừng roi ở chỗ này đem loại kích thích này phóng đại đến cực hạn. Trang Thu Phẩm không dừng động tác vì Tô Bất Ngôn xấu hổ, hắn tiếp tục hạ roi trên người Tô Bất Ngôn. Roi ở trong không khí vun vút nghe vào tai đáng sợ vô cùng, nhưng khi hắn dừng ở trên người Tô Bất Ngôn, được đến cũng không phải kêu đau, mà là thở dốc ẩn nhẫn. Làn da Tô Bất Ngôn nhiễm lên một tầng hồng ái muội, này cũng không phải dấu vết roi lưu lại, mà là đại biểu tình dục của Tô Bất Ngôn dâng lên. Trang Thu Phẩm quá hiểu mỗi một chỗ mẫn cảm trên người Tô Bất Ngôn, cho dù roi rơi có lệch lạc, về điểm đau đớn mỏng manh này cũng trở thành thuốc trợ hứng kích tình. Trong phòng có mùi dâm mi, Tô Bất Ngôn cúi đầu, thân thể không nhịn được run rẩy. Trang Thu Phẩm nửa ngồi xổm xuống, nâng cằm Tô Bất Ngôn lên, mềm nhẹ lau đi nước mắt trên mặt anh. "Trang Thu Phẩm......" Tô Bất Ngôn mềm mềm kêu Trang Thu Phẩm, giống như là thỏ nhỏ bị bắt nạt. "Thoải mái không?" Trang Thu Phẩm hỏi. Tô Bất Ngôn nghẹn ngào lắc đầu. "Không muốn bắn à?" Trang Thu Phẩm chuyển qua roi, tay cầm đụng vào tính khí đang cương của Tô Bất Ngôn. Tô Bất Ngôn than nhẹ khó nhịn, đỉnh tính khí chảy ra dịch tuyến tiền liệt. Tô Bất Ngôn không nói gì thêm, chỉ là cúi đầu, lộ ra trước mắt Trang Thu Phẩm cái gáy trắng nõn. Trang Thu Phẩm nhìn Tô Bất Ngôn, cuối cùng là nâng tay lên, vuốt ve đầu và cổ cậu. Tô Bất Ngôn nhắm mắt lại, cúi đầu khóc nức nở, nước mắt vẫn không nhịn được, chỉ có thể thường thường hít hít mũi. Sau khi Tô Bất Ngôn ổn định cảm xúc, Trang Thu Phẩm cởi bỏ dây thừng cột lấy anh. Nơi bị trói có vết hồng, thế nhưng không sâu, rất nhanh sẽ biến mất. Tô Bất Ngôn nhìn tính khí nửa mềm của mình, xấu hổ vô cùng. Trang Thu Phẩm nâng mặt Tô Bất Ngôn lên, trán kề trán, không biết là mồ hôi ai làm ướt tóc. "Giờ đến em, Tao bảo bối." Anh nhất định bị dụ hoặc, nhất định là vậy. Tô Bất Ngôn xoa nắn đầu v* của mình, đau đớn cùng ngứa ngáy hỗn hợp thành một loại kích thích khác, trong miệng anh rên rỉ, âm cuối dính nị nhẹ nhàng nhợt nhạt. Có lẽ đã rách da, đại não hỗn độn của Tô Bất Ngôn đang miên man suy nghĩ, anh đã cố không hơn hai chữ xấu hổ này. Có cái gì xấu hổ hơn việc giang rộng hai chân trước mặt người khác, còn xoa nắn đầu v* của mình, thậm chí là tự an ủi. Người cố tình đưa ra chuyện này, vừa lúc nhàn rỗi ngồi trên sô pha nhìn động tác của anh, giống như một chút cũng không ảnh hưởng. Tô Bất Ngôn mím môi, anh buông tha ý nghĩ an ủi tính khí của mình. Anh bắn không ra. Trang Thu Phẩm thấy thỏ con của mình dừng động tác lại, chống cằm nở nụ cười. "Giận à?" Tô Bất Ngôn lắc đầu. Anh hẳn là đang diễn trò, Tô Bất Ngôn căm giận nghĩ. Trang Thu Phẩm mơn trớn khóe mắt đang đỏ lên của Tô Bất Ngôn, lôi kéo tay Tô Bất Ngôn, hơi hơi dùng lực, ôm người vào trong lòng. Tô Bất Ngôn ngồi ở trong lòng Trang Thu Phẩm, đầu tựa trên vai Trang Thu Phẩm cọ cọ lung tung, tựa như anh thật là con thỏ của Trang Thu Phẩm đang làm nũng. Anh cắn vai Trang Thu Phẩm, chỉ là dùng răng nanh nhẹ nhàng ma xát, nước bọt làm ướt áo sơmi đen. Trang Thu Phẩm phi thường dung túng thỏ con của mình, cũng không chỉ trích hành vi của anh. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Bất Ngôn, bàn tay chạm vào làn da Tô Bất Ngôn. Tô Bất Ngôn cảm giác được một bàn tay hạ xuống mông mình, tay kia ngay từ đầu chỉ là xoa nắn nhẹ nhàng, hình như là cảm giác xúc cảm không tồi, bắt đầu dùng lực xoa nắn, cuối cùng cả hai tay đặt ở trên mông Tô Bất Ngôn. Mặt Tô Bất Ngôn đỏ bừng, Trang Thu Phẩm mỗi ngày đều dùng phương pháp khác nhau biểu đạt sự yêu thích với mông của mình. Eo nhỏ mông cong tại lúc này biểu hiện ra giá trị tối cao. Tô Bất Ngôn hừ nhẹ bên tai Trang Thu Phẩm, bây giờ anh đã bắt đầu trầm mê với hành động thân thiết của Trang Thu Phẩm, cũng bắt đầu phối hợp Trang Thu Phẩm lắc mông. Tô Bất Ngôn bị xoa đến đau, sẽ không oán giận quá đáng. Phương pháp oán giận của anh là cắn vành tai Trang Thu Phẩm, dùng đầu lưỡi liếm đầu lưỡi, còn có thể dùng răng nanh cắn vành tai. Trang Thu Phẩm buông tay ra, ấn đầu Tô Bất Ngôn cùng hắn hôn môi, Tô Bất Ngôn cũng ôm cổ Trang Thu Phẩm không buông tay. Trang Thu Phẩm bóp cằm anh, đầu lưỡi qua lại trong miệng, liếm lưỡi mềm mại của Tô Bất Ngôn. Tô Bất Ngôn nhức miệng, mũi và khóe mắt bắt đầu xót, lúc tách ra, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống. Tô Bất Ngôn tự mình lau nước mắt, lui tại trong lòng Trang Thu Phẩm, Trang Thu Phẩm ôm anh, để anh ngồi vào trên đùi của mình, đồng thời vỗ vỗ mông anh, ý bảo anh nhếch lên. Tô Bất Ngôn nghe hiểu ý Trang Thu Phẩm, bày ra tư thế hắn muốn. Mặt Tô Bất Ngôn chôn ở trên đùi của Trang Thu Phẩm, tay phải Trang Thu Phẩm ôn nhu vuốt ve đầu của anh. Trang Thu Phẩm tiếp tục xoa nắn mông Tô Bất Ngôn một hồi, thẳng đến khi eo của Tô Bất Ngôn mềm nhũn ra, ngón tay mới theo quần thò vào. Trang Thu Phẩm đâm chọc vài cái vào huyệt khẩu đóng chặt, Tô Bất Ngôn khẩn trương nắm chặt áo của Trang Thu Phẩm. "Đừng nhúc nhích." Trang Thu Phẩm chỉ nói hai chữ, hắn lấy ra thuốc bôi trơn trong ngăn tủ, đổ lên trên tay mình. Lần này ngón tay Trang Thu Phẩm chỉ xoa ở bên ngoài vài lần đã thuận lợi nhét một ngón tay vào. Cảm giác bị dị vật xâm nhập đối với Tô Bất Ngôn mà nói còn khá tốt, chỉ là có chút không được tự nhiên, anh theo bản năng rụt lui phía sau, bị Trang Thu Phẩm đánh một chút, Tô Bất Ngôn không dám động tiếp. Hậu huyệt bị mạnh mẽ xâm nhập, huyệt nhục gắt gao bao vây lấy ngón tay Trang Thu Phẩm, Trang Thu Phẩm thoáng vừa động Tô Bất Ngôn đều sẽ có cảm giác. Trang Thu Phẩm thuần thục chơi đùa ở lưng của Tô Bất Ngôn, tìm kiếm điểm mẫn cảm của anh, Tô Bất Ngôn phát hiện mình không thể nhúc nhích, ý thức hỗn loạn, chỉ có thể theo Trang Thu Phẩm mà động. Tô Bất Ngôn thả lỏng chút, hậu huyệt cũng bị Trang Thu Phẩm đâm chọc biến thành càng có cảm giác. Tô Bất Ngôn cảm thấy loại cảm giác này quá mức xa lạ, tuy rằng thập phần thoải mái, nhưng cũng bởi vì thoải mái quá mà khiến anh có cảm giác bất an. Tô Bất Ngôn tựa như hãm trong một cục bông mềm mại, không thể động đậy, thế nhưng thân thể lại đang không ngừng luân hãm. Tô Bất Ngôn mở mắt, rên rỉ kẹt ở họng mà không thể phát ra. Trang Thu Phẩm như là không chú ý tới Tô Bất Ngôn khác thường, hắn chuyên tâm mới tìm đến một điểm kia. Trang Thu Phẩm đã có thể cắm vào ba ngón tay, huyệt nhục căng chặt mềm mại nhiệt tình hút thứ xâm nhập. Trang Thu Phẩm cũng đổ mồ hôi, hắn nhìn nhìn Tô Bất Ngôn, tiếp tục nhẫn tâm nghiền áp một điểm vừa ma xát qua. Tô Bất Ngôn toàn thân đều tê mỏi vô cùng, chỉ cần vừa động đã có cảm giác khác thường truyền đến, ngón tay gấp khúc đều như là mang theo điện lưu. Trong miệng lung tung gọi tên Trang Thu Phẩm, nhưng Trang Thu Phẩm chỉ trầm mặc vuốt ve thân thể anh. Tính khí hạ thân để trên sô pha cọ xát, lúc trước đã sưng đến đau đớn, hậu huyệt truyền đến khoái cảm cũng không ngừng ảnh hưởng, nhưng là vô luận Tô Bất Ngôn thế nào, cũng bắn không ra. Tô Bất Ngôn khóc, anh nâng lên nửa người trên, hôn Trang Thu Phẩm, anh liếm láp môi Trang Thu Phẩm, hoàn toàn là một sủng vật ngoan ngoãn. "Cho em bắn......" Tô Bất Ngôn nói đứt quãng. Trang Thu Phẩm nheo mắt lại, hắn vỗ lưng Tô Bất Ngôn, ngón tay cũng nặng nề đặt tại một điểm trong cơ thể. Trước mắt Tô Bất Ngôn trắng xóa, vô lực ngã vào trên đùi Trang Thu Phẩm. Trang Thu Phẩm rút ngón tay từ trong hậu huyệt ra, trên ngón tay còn có chứa niêm dịch trong suốt. Trang Thu Phẩm ý tứ hàm xúc không rõ cười cười, nhìn về phía Tô Bất Ngôn đang thở hổn hển. Tô Bất Ngôn chôn mặt ở trong lòng Trang Thu Phẩm. "Thoải mái không?" Tô Bất Ngôn không nói gì, Trang Thu Phẩm lại hỏi một lần, nhẹ tay đánh mông Tô Bất Ngôn. Hai tai Tô Bất Ngôn đều đỏ, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Thoải mái." "Ngoan." Trang Thu Phẩm xoa tóc anh, Tô Bất Ngôn lắc lắc đầu, bất mãn nói: "Em cũng không phải thỏ thật, anh đừng sờ nữa." "Ai nói, anh đang muốn tìm lỗ tai bị em giấu đi." Trang Thu Phẩm cúi đầu cười. "Em là thỏ con đáng yêu nhất của anh." Trang Thu Phẩm hôn hai má anh, sủng ái nói. Mặt Tô Bất Ngôn đỏ hồng, lại lùi về trong lòng hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]