Trịnh Thâm lập tức biến sắc, khá khó nhìn.
"Cậu ta trở về?"
"Ừm." Miêu Miêu cầm máy sấy hong khô tóc, mở sức gió lớn nhất, ở bên tai vang lên tiếng ‘ong ong ong’.
Tay đang múc cơm của Trịnh Thâm chậm lại, quan sát Miêu Miêu, vẻ mặt cô tự nhiên, không có vẻ gì là quan tâm cả.
"Vậy... Cậu ta trở về làm gì? Tại sao đến trường em tìm em? Nói gì rồi hả?"
Miêu Miêu quay đầu lại, tắt máy sấy: "Anh đang nói chuyện với em hả?"
Tóc cô rất dài, quay đầu vén tóc qua một bên, đôi mắt long lanh nhìn anh, mỹ nhân dưới đèn, thật đẹp...
"Không có... Anh nói tay nghề của em tiến bộ rồi." Trịnh Thâm kinh hãi rồi.
Miêu Miêu cười, quay đầu tiếp tục sấy tóc, Trịnh Thâm câu được câu không lùa cơm vào miệng, vẻ mặt tịch mịch.
Chết tiệt...tên đó xuất ngoại rồi còn trở về làm gì?!
...
"Em đến trường trước nha!" Vừa đổi giày vừa báo với Trịnh Thâm vẫn đang ở nhà bếp rửa chén.
"Đợi một lát!"
Anh ném nhùi rửa, rửa tay đuổi theo, nhận lấy cặp.
"Đi, anh đưa em đi."
"Anh không bận à?" Miêu Miêu nghi ngờ, dù sao cảm giác gần đây Trịnh Thâm cho cô, là khá bận rộn.
"Bây giờ thì không..."
Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên, anh cau mày cầm lên, bên đầu kia điện thoại không biết nói gì, Trịnh Thâm hạ thấp giọng: "Ừ, đợi lát nữa."
Đầu kia còn đang nói gì đó, chân mày Trịnh Thâm càng nhíu chặt, Miêu Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-trung-khuyen/2972291/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.