Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Người nọ nhích chân, tạo ra một khoảng cách, nhưng Trịnh Thâm híp đôi mắt nguy hiểm lại, khiến gã không dám chạy.
"Sao... Ý gì?" Hỏi câu này.
Nhưng Trịnh Thâm không trả lời, chỉ hỏi gã: "Tên gì? Bao nhiêu tuổi?"
"Văn Hạo, 42."
Trịnh Thâm vỗ vai gã, tóm chặt người.
"Đi thôi, trước tiên đến đồn cảnh sát nộp tiền đã."
Văn Hạo: "..." Thế vẫn phải nộp tiền?!
...
Ba người đi ra khỏi đồn cảnh sát, mới vừa rồi Văn Hạo còn khóc rống, bây giờ vẻ mặt xụ xuống.
Miêu Miêu yên lặng nhìn ra sau lưng Trịnh Thâm, người này biến sắc quá nhanh. Vừa nãy còn ra vẻ biết vậy chẳng làm, nét mặt hận không thể chặt tay sám hối, cảnh sát phạt cảnh cáo mấy câu đã cho gã đi ra.
Vậy mà vừa ra khỏi cửa, làm gì còn vẻ ân hận nào đâu?
Tay Văn Hạo cắm trong tay áo, ngồi xổm xuống bên cạnh, lại tủi thân không dám phản kháng, chỉ đành phải lẩm bẩm:
"Ra cửa gặp sao chổi!"
Trịnh Thâm vặn tay: "Ông đừng vội trách tôi, nộp tiền trong sạch rồi, sau này đi theo tôi."
"Có thể làm gì? Gian lận lừa đảo?" Văn Hạo bĩu môi, gã còn có khả năng gì khác đây, có thể làm gì chứ?
"Quản lý."
"Gì?"
...
"Ông chủ, ngày mai gặp?" Văn Hạo cười đến dịu dàng, mặt nhăn thành một nắm, cần bao nhiêu thân thiết sẽ có bấy nhiêu thân thiết, thái độ cung kính lễ phép.
Ánh mắt Miêu Miêu vẫn đặt trên cái mâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-trung-khuyen/2972236/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.