Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ 
"Anh làm gì?" Mắt Khương Dã trợn tròn, lông tơ cũng dựng đứng, vẻ mặt phòng bị. 
Trịnh Thâm... Dáng vẻ quả thật không giống người tốt. 
Anh nhếch môi cười, trong nháy mắt bầu không khí căng thẳng xé nát sự lạnh lẽo, một tay lôi người đến, híp mắt lại. 
"Anh bạn nhỏ, tôi đến nói đạo lý với cậu." 
Anh bạn nhỏ?! 
Khương Dã giận dữ: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!" 
Liều mạng giãy giụa, người làm cả sơ trung Nhất Trung kinh hãi, vậy mà không nhúc nhích khỏi một tay của Trịnh Thâm. 
"Còn trẻ tuổi, tính khí đã nóng nảy như vậy à?" 
Cảm thán xong rồi siết cổ người ta chặt hơn, nói: "Không học hành cho đàng hoàng, học thêm làm gì?" 
"Nếu đã đến, nhằm để học tốt hơn, vậy mà sao phải làm khó cô giáo?" 
Khương Dã vừa nghe thì càng nổi giận: "Ra mặt cho cô Miêu à?!" 
Tay Trịnh Thâm dùng sức, Khương Dã không đau, nhưng cảm giác bị người trói buộc vô cùng khó chịu. 
"Anh buông tôi ra!" 
"Tôi buông cậu ra cũng được, phải sống hòa bình với cô giáo, không nghe giảng bài thì cũng không được làm khó cô ấy." 
Khương Dã không nói lời nào. 
Trịnh Thâm quát lên: "Nghe rõ không?!" 
Nhỏ nhẹ gật đầu, trong đôi mắt vẫn là vẻ quật cường của thiếu niên, Trịnh Thâm uy hiếp xong rồi không thèm để ý đến cậu ta, còn phải đi đưa cơm cho Miêu Miêu nữa. 
Khương Dã nhìn bóng lưng anh, nắm chặt quả đấm, đến khi nào, cậu mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-trung-khuyen/2972203/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.