Vốn rất ngượng ngùng, chờ ngồi lên thấy được phía xa, lại buông lỏng không ít.
Trịnh Thâm nói chuyện với cô, người trẻ tuổi nào không điên cuồng đây?
Tâm tính cô ‘đoan chính’, nào có tâm tư đùa giỡn: "Anh, qua bên kia qua bên kia một chút!"
"Được rồi!" Trịnh Thâm giơ tay lên kéo chân cô, tránh để cô không té xuống, mặt cười hì hì, ngược lại còn vui hơn người ngồi trên cổ anh.
"Anh! Em muốn ăn cái đó! Cái đó đó!" Miêu Miêu vô cùng hưng phấn.
"Mua!" Trịnh Thâm kêu lên, chỉ vào cái cô chỉ.
"Nhường một chút, nhường một chút."
Đó là một cái bánh hình chú heo, một cái hộp nhỏ, phía dưới được phủ bơ, phía trên là một chú heo con tinh xảo.
Trịnh Thâm liếc nhìn thì vui lên, đây không phải là Miêu Miêu của anh sao.
Thợ làm bánh kinh ngạc nhìn bọn họ, rồi sau đó dựng thẳng ngón cái với Miêu Miêu, lấy cho cô một cái lớn.
Miêu Miêu cười híp mắt: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Thợ làm bánh đáp lại bằng một nụ cười, bánh ngon là có thể khiến người ăn cảm thấy hạnh phúc, mới vừa rồi nhìn đôi tình nhân hạnh phúc này đã cho bà linh cảm như thế.
Đưa cho cô: "Chúc cô cả đời hạnh phúc."
Lúc này ngay cả Trịnh Thâm cũng cười, trong lòng gật đầu, người này rất thức thời, biết cách ăn nói.
Miêu Miêu đặt cái hộp lên đỉnh đầu anh, cầm cái muỗng bỏ từng miếng vào miệng.
"Anh, nếu không ăn thì trở về à?"
"Không sao, muốn xem thì chúng ta lại qua xem chút nữa."
"Mệt không?"
"Không mệt!" Trịnh Thâm nhẹ nhàng nảy lên, miệng hơi chua: "Em gầy như vậy... Đâu có nặng."
Miêu Miêu: "..."
Múc một muỗng muốn đút anh, bị cái nảy lên này làm rớt... Dính vào đầu anh.
"Anh..."
"Hả?"
"Rớt một miếng..."
"Rớt rồi thì thôi."
"Trên đầu anh..."
"..."
Trịnh Thâm không tức giận, lại nhón chân: "Ngồi vững vàng!"
Bước nhanh ra đến quầy món phụ bên cạnh, mua khăn giấy đưa cho Miêu Miêu.
Nhanh chóng lau cho Trịnh Thâm, vẻ mặt chột dạ.
Ngắm cửa hàng bánh ngọt xong, anh đặt cô xuống, hai người dắt tay, chậm rãi đi ra ngoài.
"Xem đây! Xem đây! Quét mã miễn phí đây! Giải nhất sẽ được thưởng trang phục tình nhân do tự mình lựa chọn!"
Đây là trò chơi phi tiêu, giải nhất là phải trúng hồng tâm, vô cùng vô cùng nhỏ hẹp, giải nhì, giải ba cũng chỉ có chút xíu mà thôi.
Ít nhất Miêu Miêu nhìn thấy, không có một ai ném trúng.
Trịnh Thâm muốn thử, Miêu Miêu cũng theo anh.
Điện thoại di động của anh quá cùi bắp, chỉ có cô có thể quét, nhân viên đưa phi tiêu cho anh.
Trịnh Thâm nhìn về phía dĩa quay, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt híp lại một chỗ, nguy hiểm và đáng sợ.
Trông anh trong nháy mắt cũng không ai dám lên tiếng nữa rồi.
"Vèo!"
Vững chắc cắm vào hồng tâm, nhân viên trừng mắt, hồng tâm này vô cùng nhỏ, quản lý lại nghĩ cách làm hồng tâm luôn thay đổi, khó hơn nhiều, nếu may mắn ném trúng, chắc chắn không thể...
Cô gái đang suy nghĩ để từ chối thế nào, đột nhiên nhớ đến, anh không có quét mã, người quét mã chính là bạn gái của anh.
"Thưa anh, chúng ta có quy..."
"Chúc mừng hai vị, đi vào lấy trang phục tình nhân đi." Một ánh mắt, một giọng nói khác tiến vào.
Nhân viên giật mình nhìn quản lý, những người khác tiếp tục chơi, không ai chú ý đến cô, lúc này mới hỏi ra sự nghi ngờ.
"Quản lý, không phải nói không cho phần thưởng sao?"
Quản lý nọ nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Người này dễ dàng ném trúng, là một người tài, đừng đắc tội."
"À..." Cái hiểu cái không gật đầu.
Hai người này nghĩ thế nào thì không nói nữa, Miêu Miêu và Trịnh Thâm đang chọn nghiêm túc.
"Cái này thế nào?"
Miêu Miêu nhìn sang, một bộ màu đen, không có hoa văn gì, nhưng trông rất đẹp.
Toàn thân màu đen lộ vẻ gầy nhỏ, Miêu Miêu vốn gầy không ít, mặc như vậy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn mềm mại, nghiễm nhiên là một cô nhóc xinh đẹp.
Vóc người Trịnh Thâm vốn cao lớn, ngũ quan sắc bén, vô cùng đẹp trai.
Hai người ngốc lăng nhìn đối phương.
"Hai vị đẹp trai xinh gái, mặc trông rất dễ nhìn, lấy bộ này nhé?"
Miêu Miêu nhìn vào gương một chút, cô chưa đến bả vai Trịnh Thâm, nhưng đứng cùng một chỗ với anh, hai người cười đến ngu ngốc, vô cùng đẹp mắt.
Lớp mười lớp mười một đã được nghỉ, chỉ có thí sinh lui đến, theo đám người đi vào, tìm được phòng thi của mình.
Kiểm dấu vân tay, rồi mới có thể đi vào.
Vị trí thi được đánh dấu xáo trộn, Miêu Miêu liếc nhìn, cả trường thi chỉ biết có hai người.
Nhậm Tử Hằng và bạn học cùng lớp.
Tầm mắt đối nhau, Miêu Miêu gật đầu mỉm cười, đối phương cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Giám khảo thi nhấn mạnh lặp lại những điều cần chú ý, còn nói thêm vài câu, gì mà trả lời thật nhanh, làm bài cẩn thận một chút, chú ý thời gian.
Đối với việc thi tốt nghiệp trung học, đều rất nghiêm túc.
Đầu tiên là môn ngữ văn.
Miêu Miêu nhận được bài thi kiểm tra lại một chút, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới từ đầu đến cuối, một hơi viết xong.
Cô dạy văn đã nói, nhận được bài thi thì phải xem đề văn, rồi sau đó làm phần đầu trước, khi đó sẽ có thể có những ý tưởng cho bài văn phía sau.
Miêu Miêu không nghĩ vậy, suy nghĩ phải tập trung cao độ, mới có thể có câu trả lời lý tưởng nhất, phát huy tốt nhất.
Nhìn đề văn rồi chắc chắn sẽ bị phân tâm, chẳng thể làm xong phần trước, chứ đừng nói suy nghĩ đến đề văn phía sau.
Viết dàn ý cho bài văn ra ngoài nháp xong, cô thích dùng phương pháp tổng, phân, hợp.
Tổng là hành văn gãy gọn, đi thẳng vào vấn đề.
Phân là phân loại trình bày và phân tích, nói có sách, mách có chứng.
Cuối cùng là hợp, tổng kết lại lần nữa và nêu ý chính.
Mạch lạc rõ ràng, viết văn loại này sẽ không thành vấn đề.
Làm xong còn nửa tiếng, nghiêm túc kiểm tra lại từ đầu, không có lỗi sai, làm lại từ đầu đến đuôi thêm một lần, kết quả không khác nhau mấy vừa đúng đã đến giờ.
Chuông vừa vang lên, dừng bút.
Chờ thầy thu, lúc này mới theo đám người đi ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]