Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trịnh Thâm xách theo một bọc thuốc, trong lòng ngũ vị xen lẫn, cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống?
Chính là vậy đấy!
Nhưng nhớ đến bác sĩ kia nói, cô gầy đi thì thân thể mới khỏe mạnh, nếu cứ mập như thế, sau này sẽ bệnh tật không ít.
"Aiz..."
Miêu Miêu nghe người bên cạnh lần thứ năm thở ra tiếng, mấp máy môi.
"Miêu Miêu, sao không đi?"
Cô cúi đầu, mũi chân chạm vào nhau.
Trong lòng Trịnh Thâm quýnh lên, ôm mặt Miêu Miêu, thịt núc ních, theo bản năng xoa nhẹ.
"Sao thế? Nói cho anh trai biết nào."
Miêu Miêu cắn môi: "Có phải em gầy đi rồi anh sẽ không thích em..."
Dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, nước mắt lưng tròng này, trong lòng Trịnh Thâm rơi lộp bộp.
"Ai dô bảo bối yêu quý của anh, em 300 cân hay 100 cân, anh vẫn sẽ thích em!"
Vừa rồi còn nước mắt lưng tròng, trong nháy mắt đã bị sự khẩn trương thái quá của anh làm cho bật cười.
Dáng vẻ vừa khóc vừa cười lại khiến Trịnh Thâm rất thích.
Ôm ngang, ném lên lưng, lập tức đã ổn định cô gái mập 80 kg trên lưng mình: "Khởi kiệu!"
Trịnh Thâm hô lên, Miêu Miêu từ chối hai lần nhưng anh vẫn không chịu buông tay, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, gương mặt đỏ lên.
Chôn chặt trên lưng anh, thật ra rất tin cậy.
"Em rất nặng, thả em xuống." Mặt chôn vùi, giọng nói thật thấp truyền ra, ồm ồm nói.
"Không nặng! Vừa đủ cho anh cõng!" Vừa nói vừa lắc đầu, sắc mặt vui vẻ.
"Vậy em gầy rồi anh vẫn cõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-trung-khuyen/141356/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.