Tôi và Khang Duật ở lại Phủ Thuận 10 ngày, chỗ nào hayho ở Phủ Thuận cũng đi sạch sẽ, lúc đi về, mẹ chồng tương lai của tôi nước mắtnước mũi tùm lum, tôi hiểu cảm giác con mình thường xuyên không ở bên cạnh, lênmáy bay, tôi nhịn không được hỏi Khang Duật, sao không đem mẹ hắn lên ThượngHải ở luôn. 
Hôm nay đã khác ngày xưa, hắn không còn là cậu học trònghèo phải đi ăn nhờ ở đậu nữa. 
Khang Duật nói, nửa đời bà đều sống ở Phủ Thuận, đãquen với cuộc sống ở Phủ Thuận, bạn bè cũng ở Phủ Thuận, nếu đón bà đi ThượngHải, không chỉ có cuộc sống bất đồng, ngay cả bạn bè cũng không có ai, tuổingày càng lớn, mỗi ngày sống như vậy càng khó khăn hơn, hơn nữa thời tiết ởThượng Hải và phương Bắc khác nhau một trời một vực, mùa đông Thượng Hải lạikhôngcó hệ thống sưởi, vừa lạnh vừa ẩm, sợ khớp xương bà chịu không nổi. 
Tôi nghĩ cũng đúng, cũng không phải người trẻ tuổi,lập tức có thể hòa nhập với cuộc sống ở một thành phố xa lạ. 
Nhưng mà, tôi nhận ra lúc chia tay, Khang Duật còn khóchịu hơn mẹ hắn. 
Tôi dựa vào bờ vai hắn, cầm tay hắn nói “Duật, sau nàynăm nào em cũng về thăm mẹ anh với anh, nếu anh không rảnh thì em đi một mình!” 
Khang Duật rất cảm động, cầm lại tay tôi, “Không phảichỉ là mẹ anh, cũng là mẹ em nữa!” 
Tôi cười cười, hắn không cần bóng gió nhắc nhở tôi nhưvậy, lòng tôi sớm thuộc về hắn rồi. 
Sau khi máy bay cất cánh, có lẽ do đi chơi mệt mỏi,tôi hơi buồn ngủ, liền tiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/804740/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.