Khốn kiếp sao? So với cậu thì hai từ này dùng cho Lâm Nhất Thiến phù hợp hơn nhiều! Lạnh lùng nhìn Lâm Nhất Thiến, Chu Tuyền xoay người, sãi bướcđi vào cao ốc Bác Dương.
Lâm Nhất Thiến muốn theo vào nhưng lạibị bảo vệ ngăn lại. Cô ta tức giận, quay đầu trợn mắt nhìn bảo vệ vàquát: “Rốt cuộc các người sao lại chỉ cản một mình tôi? Có người vừa mới vào kìa, sao không giỏi mà đi cản hắn?”
”Thật xin lỗi. Chúng tôi chỉ nhận được chỉ thị cản một mình cô Lâm lại thôi.” Bảo vệ ở Bác Dương ai cũng biết Lâm Nhất Thiến là ai nhưng cấp trên đã ra lệnh thì bọn họchỉ có thể chấp hành. Về phần có đắt tội người nào không thì không tớiphiên bọn họ quản.
”Quả nhiên các người đều biết tôi! Đã biết tôi là ai mà còn dám cản tôi ở bên ngoài, các người chán sống hết rồi hả?Tôi sẽ đuổi cổ hết các người ra khỏi công ty!” Chính tai nghe bảo vệ nói đây là mệnh lệnh của cô ta, sắc mặt Lâm Nhất Thiến trầm xuống.
Các nhân viên bảo vệ đều không trả lời, chuyển tầm mắt sang hướng khác,không nhìn Lâm Nhất Thiến nữa. Trên dưới Bác Dương hiện nay ai cũngbiết, “đại tiểu thư” Lâm Du mới là tổng giám đốc. Về phần “nhị tiểu thư” này, nếu cô ta muốn lập uy phong như trước kia với bọn họ thì chờ đếnkiếp sau đi.
Cho dù Lâm Nhất Thiến có làm gì thì họ vẫn ngănkhông cho cô ta vào. Không thể làm gì nữa nên cô ta chỉ có thể đợi ở bên ngoài. Lâm Nhất Thiến không tin cô ta sẽ không đợi được Lâm Du!
Đúng là Lâm Du đang ở Bác Dương. Vừa tiếp lấy Bác Dương, cô yêu cầu thư kílấy đến không ít tài liệu, nhất là những hạng mục Lâm Hồng Tín thua lỗ.Cũng nhờ Hứa Mạch chuẩn bị cho cô không ít nhân viên giỏi chuyên môncùng chia sẻ với cô, vậy nên cô bớt được rất nhiều phiền toái, không đến nổi luống cuống tay chân.
Nghe thư kí báo Chu Tuyền đến, Lâm Du gật đầu một cái, cũng không từ chối gặp.
Biết được Lâm Du đồng ý gặp, trong lòng Chu Tuyền không khỏi vui vẻ, đi ngay đến văn phòng Lâm Du.
Đối với ý đồ của Chu Tuyền, hiển nhiên Lâm Du không cảm kích. Số vốn sơ hởcủa Bác Dương cô đã lấp vào. Lần này trở lại, cái cô không thiếu nhất là tiền, hơn nữa cô còn có một hậu thuẫn hùng hậu là Hứa Mạch ở phía sau.
”Anh biết em có Hứa gia hỗ trợ.” Không nghĩ là Lâm Du sẽ cự tuyệt, Chu Tuyền nhếch miệng, khẽ thở dài: “Nhưng em không cảm thấy mình nên độc lập vềkinh tế sao? Mặc kệ Hứa Mạch đối xử với em tốt như thế nào, khi em nhậntiền của bọn họ thì địa vị của em sẽ bị hạ thấp xuống. Một khi em vớiHứa Mạch cãi nhau, phần bất lợi sẽ nghiêng về em.”
”Vậy anh cảm thấy nếu tôi nhận tiền của anh thì sẽ không lệ thuộc sao?” Lâm Du cười lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn Chu Tuyền hỏi.
”Dĩ nhiên sẽ không. Với tình cảm của chúng ta bao lâu nay, chẳng lẽ emkhông cho là... Cứ cho là có vay có trả đi, cũng phải chọn người có quan hệ rõ ràng với mình, một khi trả hết tiền sẽ hết nợ.” Đây là điều ChuTuyền không muốn thừa nhận, nhưng cũng chỉ có cách này thì quan hệ giữacậu với Lâm Du mới xích lại gần hơn được thôi Mặc dù suy nghĩ có chútbuồn cười, nhưng đối với Chu Tuyền mà nói thì hữu dụng là được.
”Không cần.” Đáp lại Chu Tuyền là sự cự tuyệt ngay lập tức của Lâm Du: “Tôi không thiếu tiền.”
”Tiểu Du, em không cần phải khách khí. Cửa ải lần này của Bác Dương rất lớn,em sẽ khó mà chống đỡ nỗi. Anh biết em ghét anh, nhưng anh thật tâm muốn giúp em, và cũng đủ năng lực giúp em.” Chu Tuyền nói tới chỗ này, hơidừng lại rồi mới nói: “Bên ngân hàng em cũng phải cùng họ thương lượng,thuyết phục này nọ. Thôi thì em nhận tiền của anh đi!”
”ChuTuyền, anh nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi không thiếu tiền, chotới bây giờ cũng không thiếu. Lúc trước ông nội tôi có ở đây, khôngngười nào có thể khi dễ được tôi. Hiện nay ông nội của tôi không còn,cũng không ai có có cơ hội đó. Huống chi...” Học bộ dáng Chu Tuyền mớivừa rồi, Lâm Du cũng ngừng một chút: “Nếu tìm người vay tiền tôi sẽ trực tiếp gọi điện đến Chu Lăng, như vậy bớt phiền phức hơn.”
Sắc mặt Chu Tuyền nhất thời thay đổi: “Tiểu Du, em với Chu Lăng, các người... Các người thật sự liên thủ trả thù tôi?”
”Sai. Đúng là tôi có hợp tác cùng anh Chu nhưng không phải vì anh. Giải tríThần Thiên lớn như vậy, muốn gặm một miếng cũng không phải việc dễ. Tôiđường đường chính chính tìm anh Chu hợp tác, chỉ vì lợi ích cá nhân,không liên quan bất kì kẻ nào.” Dĩ nhiên cô sẽ trả thù Chu Tuyền, nhưngkhông phải bây giờ. Chờ đến khi tình hình Bác Dương ổn định, chờ đến lúc giải quyết triệt để Lâm gia bên này xong thì sẽ đến lượt Chu Tuyền!
”Nếu là vì lợi ích, tại sao em không thể hợp tác cùng anh? So với Chu Lăng,anh với em quen thuộc hơn mà! Em hiểu được con người Chu Lăng bao nhiêu? Em biết được bộ mặt thật của Chu Lăng sao? Căn bản anh ta không tốt như em nghĩ đâu. Anh ta...” Chu Tuyền không ngừng công kích sau lưng ChuLăng nhưng rồi cậu ngừng lại khi nhìn thấy sự châm chọc trong mắt LâmDu. Vào giờ khắc này, bỗng nhiên cậu cảm nhận được trong mắt cô, cậu chỉ là một kẻ ngang ngược tàn ác, một kẻ chẳng ra gì.
”Tôi mặc kệanh và anh Chu có ân oán gì, cũng không muốn quan tâm tới chuyện nhà họChu. Tôi chỉ đứng trên lập trường của mình, lựa chọn người có lợi đốivới tôi thôi. Về phần Chu Lăng là loại người nào, liên quan gì đến tôi!Tôi tìm đối tượng hợp tác chứ không tìm đối tượng nói chuyện yêu đương.Chỉ cần có lợi ích thì sự hợp tác sẽ không chấm dứt, chỉ vậy mà thôi!Được rồi, nếu chẳng thể hiểu nhau thì nói nhiều cũng vô ích, anh có thểđi.” Cô đã lãng phí thời gian cho Chu Tuyền đủ nhiều rồi, Lâm Du mở vănkiện trên bàn ra, tiếp tục công việc còn lỡ dở.
Đối mặt với tháiđộ như vậy của Lâm Du, Chu Tuyền có cảm giác mặc dù hai người bọn họ gần nhau trong gang tấc, nhưng kì thực cách xa nhau ngàn dặm. Cậu cảm thấythất bại. Có lẽ từ thời điểm cậu lựa chọn buông bỏ Lâm Du thì tất cả mọi thứ đều chấm dứt. Dù là hiện tại cậu có muốn đền bù cũng sẽ không nhậnđược sự tha thứ của cô.
Cậu cố ý ngồi lại thật lâu nhưng vẫnkhông được cô chú ý, thần sắc Chu Tuyền ảm đạm, thất vọng đứng lên. Cậutheo hướng cửa đi hai bước, lại không cam lòng dừng lại. Quay đầu nhìnLâm Du, trịnh trọng nói: “Anh đi đây. Nếu như có việc cần anh giúp thìcứ gọi anh. Anh nhất định sẽ đến ngay, phục vụ miễn phí 24/24.”
Cái cam kết của cậu cũng không lấy được chút phản ứng nào của Lâm Du. Côkhông tin Chu Tuyền! Có một số việc, trải qua một lần là đủ rồi. Lầntrước cô đã thua quá thảm, lần này, đầu óc của cô rất thanh tỉnh, sẽkhông hồ đồ một lần nữa!
Lâm Nhất Thiến đợi rất lâu trước cửachính, người cô ta đợi mãi không thấy ra nhưng cô ta lại thấy được ChuTuyền. Nhìn vẻ mặt ủ rũ cúi đầu của cậu, Lâm Nhất Thiến biết chắc lầnnày cậu ta tay không trở về.
Thấy Chu Tuyền chỉ lo cúi đầu đi vềphía trước, Lâm Nhất Thiến phấn chấn tinh thần, mặt lộ vẻ cười nhạo điđến đứng trước mặt Chu Tuyền: “Anh không có mắt sao? Đi bộ cũng khôngnhìn về phía trước!”
Nghe được giọng của Lâm Nhất Thiến, trong mắt cậu lóe lên tia không nhịn được: “Tôi còn tưởng rằng cô đã thức thời rời đi.”
”Hắc! Lời này của anh thật buồn cười. Nơi này là Bác Dương đấy. Coi như đổiLâm Du làm tổng giám đốc thì tòa cao ốc này cũng của nhà họ Lâm. Tôi vẫn là người của Lâm gia, em gái của Lâm Du, “nhị tiểu thư” nhà họ Lâm. Dựa vào cái gì mà tôi phải rời đi trong khi anh vẫn còn đứng đây?” Lâm Nhất Thiến giận quá mà cười, tận lực châm chọc Chu Tuyền.
”Không sai. Cô quả thật họ Lâm, cũng là em gái của Lâm Du. Nhưng vậy thì thế nào?Dám hỏi “nhị tiểu thư” cao quý nhà họ Lâm, hiện giờ sao cô không đượcbước vào đó? Chỉ sợ bởi vì tổng giám đốc của Bác Dương là Lâm Du nên cômới cái gì cũng không làm được đấy! Lâm Nhất Thiến, làm người cần phảibiết thức thời. Cái không thuộc về mình thì đừng có cưỡng cầu làm gì” Để lại mấy lời như vậy, Chu Tuyền vòng qua người Lâm Nhất Thiến rời đi.
Sắc mặt Lâm Nhất Thiến khó coi đến cực điểm. Không chút suy nghĩ, cô tađuổi theo Chu Tuyền. Lúc Chu Tuyền lên xe ngồi vào ghế lái thì cô tacũng mở cửa ngồi vào ghế bên cạnh.
”Lâm Nhất Thiến!” Chu Tuyềnvốn muốn quay đầu xe nhưng ngay lúc đó lại thấy Lâm Nhất Thiến, tức giận nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Đi xuống!”
”Tôi không xuống! Anhđi đâu tôi theo đó.” Chu Tuyền càng không muốn thấy mặt cô ta thì cô tacàng muốn lượn qua lượn lại trước mặt cậu ta. Cô ta không được dễ chịuthì Chu Tuyền cũng đừng mong được sống yên ổn. Dám cười nhạo cô sao? Cứchờ coi!
”Cô không cảm thấy bây giờ cô nên đến đồn công an với ba mẹ cô à? Không lo nghĩ cách để họ thả ba mẹ cô thì thôi! Cô còn quấntheo tôi làm gi? Tôi sẽ không giúp hai người họ đâu!” Chỉ số thông minhcủa Lâm Nhất Thiến, Chu Tuyền hoàn toàn không có cách nào hình dung, màcũng lười đánh giá.
”Ba mẹ tôi tự bản lĩnh, họ mới không cần tôiđến làm loạn. Tôi cho anh biết, không quá ba ngày, ba mẹ tôi sẽ được thả ra! Chút thủ đoạn nho nhỏ kia của cô ta cũng đòi đối phó ba mẹ tôi sao? Thật nực cười!” Nói đến Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình, Lâm Nhất Thiến không có một chút lo lắng nào. Cô đã theo lời ba mình tìm luật sư rồi,rất nhanh họ sẽ được thả ra.
“Tại sao Lâm Du lại đối phó với bamẹ cô?” Chưa biết được tình huống cụ thể như thế nào nên Chu Tuyền không vội đuổi Lâm Nhất Thiến xuống xe. Cậu híp mắt, giả vờ lơ đãng nói:“Chắc là ba mẹ cô chọc giận Lâm Du chứ gì! Giống như lần trước bọn họbuộc Lâm Du thay cô gả vào Hứa gia. Nếu như là tôi, một khi có cơ hộitrở mình tôi nhất định sẽ trở về trả thù!”
”Không phải vì chuyệnlập gia đình kia! Nhờ phúc của tôi nên Lâm Du mới có thể tốt số gả choHứa Mạch, cô ta còn dám vì chuyện này trả thù chúng tôi?” Nói đến HứaMạch, Lâm Nhất Thiến cảm thấy phiền não! Vậy nên cô ta càng dùng nhữngtừ ngữ khó nghe hơn để nói về Lâm Du: “Cô ta chính là “ăn no rửng mỡ”,không có chuyện làm, còn khi không lôi chuyện cũ của ba mẹ tôi, còn nóiba mẹ tôi hại chết thân sinh...”
Những từ tiếp theo đang định nói ra miệng lại bị Lâm Nhất Thiến nuốt trở vào. Lâm Nhất Thiến hoảng hốt, mở cửa xe định đi xuống.
”Chờ một chút.” Chu Tuyền kéo Lâm Nhất Thiến lại. Không để ý sự không tìnhnguyện của cô ta, cậu tiếp tục hỏi: “Thân sinh cái gì? Cha mẹ ruột?”
Chuyện Lâm Du không phải con gái ruột của Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình làdo chính miệng Lâm Hồng Tín nói cho Chu Tuyền biết. Mà chính cậu ta cũng có thân phận đăc biệt nhạy cảm nên rất để ý điều này.
”Khôngphải!” Lâm Nhất Thiến ngồi thẳng, cố gắng lắc đầu: “Không phải, khôngphải! Chuyện ba mẹ Lâm Du xảy ra tai nạn xe cộ không liên quan đến ba mẹ tôi, mọi chuyện đều là do Lâm Du “nói hưu nói vượn”, cô ta cố ý hãm hại ba mẹ tôi, cô ta không yên lòng...”
”Quả nhiên là vậy.” Lâm Nhất Thiến càng chối, ngược lại Chu Tuyền càng khẳng định được chân tướngmọi chuyện. Nhà họ Chu cũng có chuyện không thể cho ai biết. Một khichuyện kia bị lộ... Cậu ta không dám nghĩ nữa! Không nghĩ tới Lâm giacùng Chu gia lại có duyên đến vậy!
“”Quả nhiên là vậy” cái gì?Anh đừng đoán bậy bạ, ba mẹ tôi không có hại chết ba mẹ Lâm Du! Ba mẹtôi vô tội! Họ bị oan!” Không để ý đến việc Chu Tuyền đã buông tay côra, Lâm Nhất Thiến cứng cổ hô to.
”Tùy cô muốn nói thế nào thìnói. Chuyện này cũng chẳng có liên hệ gì với tôi.” Chu Tuyền cười cười,giơ tay về phía cửa đã mở làm tư thế mời: “Cô có thể đi.”
”ChuTuyền!” Không dám tin nhìn Chu Tuyền đá mình đi sau khi lợi dụng xong,Lâm Nhất Thiến phát điên quát to. Sau đó, không đợi Chu Tuyền kịp phảnứng, Lâm Nhất Thiến nắm chìa khóa xe của cậu, xong mở cửa xe xông rangoài ngay.
Chu Tuyền trở nên bị động. Cậu nghiến răng nghiến lợi nện một cái vào tay lái, Chu Tuyền không thể không xuống xe đuổi theoLâm Nhất Thiến. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa cậu cũng phải lấy chìa khóalại.
Lâm Hồng Tín cho rằng ông ta sẽ được thả ra nhanh thôi. Dùsao Lâm Du không có chứng cớ, căn bản không thể chứng minh chuyện tainạn năm đó có liên quan đến ông. Nhưng trên thực tế, ước chừng khoảngnửa tháng sau thì vợ chồng ông mới được thả ra.
Rời khỏi đồn công an, đầu tiên Lâm Hồng Tín la mắng luật sư một hồi vì làm viêc vô năng,ngay sau đó ông chạy thẳng tới cao ốc Bác Dương. Ông đã bị giam ở bêntrong nửa tháng khẳng định Bác Dương rất lộn xộn!
Nhưng mà BácDương đã không chờ được ông trở về. Hiện nay Bác Dương đã đổi chủ. Ngaycả tổng giám đốc như ông cũng bị chặn bên ngoài.
Bỏi vì lần trước đội bảo vệ đã chặn Lâm Nhất Thiến ngoài cửa lớn thành công nên đã đượckhen thưởng. Nhưng họ vẫn còn rất tôn trọng Lâm Hồng Tín, đội trưởng đội bảo vệ phá lệ ân cần “mời” ông rời khỏi ku vực cao ốc Bác Dương.
Cả đời ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ông bị chặn trước cửa lớn Bác Dương ngoài. Ông là tổng giám đốc của Bác Dương! Hao tốn biết baocông sức cùng tâm huyết mới thu được Bác Dương vào tay mình, lại tốnkhông ít tinh lực vào nó thì sao ông có thể cam tâm buông bỏ?
”Gọi Lâm Du ra cho tôi!” Biết bảo vệ là phụng mệnh hành sự, Lâm Hồng Tíngiật nhẹ vạt áo, cũng không làm khó họ, ngược lại ông trực tiếp tìm LâmDu.
”Thật là xin lỗi, hôm nay tổng giám đốc không có tới côngty.” Đội trưởng đội bảo vệ không có nói láo. Ngoại trừ tuần lễ đầu mỗingày Lâm Du đều đến Bác Dương. Sau đó thì không ai trong bọn họ thấy côđến công ty nữa.
Dĩ nhiên mọi người đều biết, sản nghiệp của LâmDu không đơn thuần chỉ có Bác Dương, mà còn có công ty giải tri ThầnThiên. So với Thần Thiên, Bác Dương thật sự rất nhỏ. Vậy nên đối vớiviệc Lâm Du không đến họ cảm thấy rất bình thường.
Ngược lại, cógiải tri Thần Thiên nên Lâm Du cũng không thiếu tiền. Vốn của Lâm Du rất hùng hậu, Bác Dương sẽ không sập tiệm. Bác Dương không sụp đổ thì bọnhọ sẽ có tiền lương. Suy nghĩ đến nguyên nhân và kết quả, bọn họ rất ủng hộ cô chăm chỉ làm việc ở Thần Thiên.
”Tổng giám đốc? Trước mặttôi các người dám gọi đứa con bất hiếu kia là “tổng giám đốc” sao?” Sosánh với Lâm Nhất Thiến, ngôn ngữ Lâm Hồng Tín dùng văn minh hơn rấtnhiều, ít nhất ông ta không có mở miệng ngậm miệng đều là đuổi hết bảovệ đi. Về điểm này, đội trưởng đội bảo vệ may mắn hơn nhiều so với lầngặp Lâm Nhất Thiến trước kia.
”Chuyện này… Chuyện này... Nhânviên nhỏ nhoi như chúng tôi sao có thể biết được? Chúng tôi chỉ theolệnh làm việc. Xin hãy thứ lỗi!” Đội trưởng đội bảo vệ lúng túng xoa xoa tay, cố gắng nịnh hót và lấy lòng Lâm Hồng Tín.
Lâm Hồng Tín giận không chỗ phát tiết. Khẽ cắn răng, chỉ lên tầng cao nhất kia: “Lâm Du không có ở đó?”
”Thật sự không có. Nếu như ông Lâm muốn tìm tổng giám đốc thì có thể đến giải trí Thần Thiên.. Trọng tâm công việc của tổng giám đốc đều dồn về Thần Thiên, nơi này... Chẳng qua chỉ là nơi tổng giám đốc rãnh rỗi giết thời gian thôi.” Đội trưởng bảo vệ cười híp mắt nói.
”Rãnh rỗi giếtthời gian? Được, rất tốt! Ngược lại tôi muốn xem xem Lâm Du sẽ làm đượctích sự gì!” Cuối cùng nhìn cao ốc Bác Dương một cái, Lâm Hồng Tín vungtay rời đi.
”Ba đã trở lại rồi! Dọn cơm nhanh thôi. Vì chờ ba vềcùng dùng cơm mà hai mẹ con con đã để bụng đói rất lâu rồi đó.” Thấy Lâm Hồng Tín bước vào trong nhà, Lâm Nhất Thiến liên tục thúc giục.
Ông không trả lời, đi thẳng lên lầu trở về phòng, rồi đóng cửa phòng thậtmạnh. Ăn, ăn, ăn, bọn họ cũng chỉ biết có ăn thôi. Trừ ăn ra, hai mẹ con này còn có thể rước thêm tai họa gì cho ông nữa đây? Chuyện tới giờphút này ngay cả khí lực nổi giận với hai mẹ con này ông cũng không có.Ông phải suy nghĩ thật kỹ, chậm rãi tìm cách. Chỉ có như vậy, ông mới có thể thay đổi nước cờ, biết đâu có thể đoạt lại Bác Dương từ trong tayLâm Du.
”Ba thế nào vậy? Đang êm đẹp thế này tại sao ngay cả cơmcũng không ăn?” Lâm Nhất Thiến mơ hồ không rõ vì sao Lâm Hồng Tín trở về lại tức giận đến vậy.
”Còn có thể có chuyện gì? Hơn phân nửa làđi đến Bác dương.” Tôn Uyển Đình tức giận cau mày: “Mẹ sẽ không bỏ quacho con nha đầu Lâm Du chết tiệt kia!”
”Con cũng sẽ không bỏ quacho cô ta. Nhưng mà mẹ à, rốt cuộc chúng ta có thể làm gì? Hiện nay côta còn có Hứa Mạch làm chỗ dựa, căn bản chúng ta không động được đến một cọng tóc của cô ta!” Lâm Nhất Thiến cũng muốn giáo huấn Lâm Du để choLâm Du cũng nếm thử cảm giác bị ủy khuất và nhục nhã. Nhưng ý nghĩ nàykhông khả thi, chỉ sợ Lâm Du còn có thể đắc ý thêm một khoảng thời gian.
”Lâm Du có thể đi đến hôm nay đều dựa vào Hứa Mạch. Nếu như không có HứaMạch giúp, nó làm được cái gì? Bất quá chỉ là một con nha đầu chết tiệtmiệng còn hôi sữa thôi! Lúc trước nể tình mười mấy năm tình cảm nên mẹmới mềm lòng tha cho nó một lần. Nhưng hiện nay đừng hòng mẹ nương tay,mẹ sẽ không mềm lòng!” Từ đồn công an đi ra ngoài, vừa nhắc tới Lâm Du,đáy mắt Tôn Uyển Đình mang theo hận ý khắc cốt ghi tâm.
”Có thểkhông phải. Cô ta chính là một đứa con gái ngoan tâm xấu xa, muốn hạichết cả nhà chúng ta. Bất quá mẹ à, mẹ có phương pháp cụ thể không? Nóicho con nghe một chút, con sẽ cố hết sức giúp mẹ!” Đối phó Lâm Du, LâmNhất Thiến cùng Tôn Uyển Đình “không mưu mà hợp”, hưng phấn la ầm lên.
”Dĩ nhiên phải nói cho con nghe. Nhất Thiến, mẹ nói cho con biết, lần nàyphải con ra tay, bất kể thế nào cũng phải bắt Hứa Mạch lại! Chỉ cần HứaMạch về phe chúng ta thì còn sợ gì Lâm Du chơi xấu.” Từ khi Lâm Du làmcho bà và Lâm Hồng Tín bị đưa vào đồn công an, Tôn Uyển Đình đã ý thứcđược nguy cơ. Bà có thể kết luận, Lâm Du không có chứng cớ xác thực đểnhốt họ vào trong tù. Nhưng “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất”, vì bảovệ tánh mạng, bà phải “tiên hạ thủ vi cường”, phải diệt trừ Lâm Du mớiđược.
”À? Hứa Mạch?” Lâm Nhất Thiến lắc đầu, khuôn mặt dàn dụanước mắt: “Con cũng muốn vậy! Nhưng Hứa Mạch căn bản không nguyện ý.Hơn nữa đã có một khoảng thời gian con không thấy Hứa Mạch rồi. Bây giờanh ấy cũng không ra cửa, con cũng không thể chạy đến Hứa gia tìm được!”
”Đến Hứa gia dĩ nhiên không được. Nhưng chúng ta có rất nhiều cơ hội ở bênngoài.” Bị nhốt nửa tháng, ngoại trừ lo lắng cùng sợ hãi, Tôn Uyển Đìnhcòn nghĩ được rất nhiều “ý tưởng hay”. Ngoại trừ đối phó Lâm Du, còn lại chính là thủ đoạn bắt lấy trái tim Hứa Mạch. Mà nay đã là thời cơ chínmuồi!
Nghe Tôn Uyển Đình tinh tế bày mưu, Lâm Nhất Thiến ý cườiđầy mặt, gật đầu liên tục, trong miệng không ngừng kêu “tốt”. Lần này cô ta nhất định sẽ thành công!
Vì vậy, trên đường Hứa Mạch từ Hứagia đến bệnh viện, đột nhiên có một người lao ra. Xe không thể ngừng lại kịp thời nên cứ như vậy đụng vào người đó.
Kế hoạch của TônUyển Đình rất điên cuồng, Lâm Nhất Thiến cũng dốc hết sức làm theo. Haingười chọn đoạn đường vừa sửa xong, tạm thời chưa gắn camera theo dõikhu vực, thừa dịp đường vắng không xe, Lâm Nhất Thiến y theo kế hoạchlao ra cho xe hung hăng đụng vào.
Là đụng vào thật sự chứ khôngphải là tạo dựng hiện trường giả. Chỉ nhìn Lâm Nhất Thiến tỉnh té xuốngđất, máu chảy không ngừng, hôn mê bất tỉnh, thương thế nghiêm trọng sẽbiết.
”Đại thiếu gia, là vị tiểu thư nhà họ Lâm kia, bị thươngkhông nhẹ.” Hộ vệ đã nhanh chóng thăm dò tình hình xung quanh, chắc chắn không có điều gì bất thường: “Nhìn qua không phải là ngoài ý muốn,ngược lại giống như là cố tình làm.”
”Chụp hình báo cảnh sát, đưa cô ta đến bệnh viện.” Hứa Mạch nói xong đồng thời mang theo hộ vệ xuống xe.
Sau đó tài xế một mình chở Lâm Nhất Thiến đã hôn mê bất tỉnh đến bệnh viện. Còn Hứa Mạch thì gọi điện thoại cho Lâm Du, nói rõ ràng, tỉ mỉ tìnhhuống vừa rồi.
Thời điểm Lâm Du chạy tới, vừa vặn cảnh sát cũngmới đến hiện trường. Hứa Mạch không có ra mặt, hộ vệ tẫn chức trách giải thích với cảnh sát chuyện đã xảy ra, cực kỳ phối hợp giao toàn bộ hìnhchụp hiện trường tai nạn.
”Cảm ơn Hứa đại thiếu đã phối hợp. Hứađại thiếu yên tâm, trên đoạn đường này tối ngày hôm qua mới gắn cameratheo dõi, hôm nay đã chính thức đưa vào sử dụng. Chỉ cần chúng tôi trởvề cục tra một chút là có thể biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi.” Chỉhướng cái cây thật cao cách đó không xa mới gắn máy theo dõi lên, cảnhsát trịnh trọng nói.
Không trách cảnh sát nghiêng về phía HứaMạch. Cái này khu vực mặc dù không có theo dõi sát sao nhưng độ an toàncủa nó rất cao. Đoạn đường một chiều cấm chuyển hướng thì làm sao độtnhiên có người lao ra. Hai bên cũng không phải là khu nhà ở, rừng câytưới tốt xung quanh còn được chắn bởi hàng rào sắt, hoàn toàn không cóngười đi đường xuất hiện. Đây không thể là chuyện ngoài ý muốn!
Nhưng ngay hôm nay, trên con đường này, lại vừa vặn xuất hiện một cô gái, lại còn đúng lúc lao ra giữa lòng đường một chiều. Cô ta chuẩn bị đi đếnđối diện sao? Từ bên này rừng cây chạy đến rừng cây đối diện? Không lẽcô ta định trộm hàng rào sắt? Thật là quỷ dị!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]