“Anh!” Ngày thườngthấy Hứa Mạch, thái độ Hứa Hoán chẳng hề nhiệt tình thế này. Từ “anhhọ” biến thành “anh”, tuy chỉ là một tiếng xưng hô nhưng hàm ý bên trong khác xa một trời một vực.
”Cắt!” Cô cảm thấy là lạ nhưng khôngbiết ở chỗ nào, chợt nghe một tiếng giễu cợt truyền tới phía sau lưng.Nghiêng đầu qua, hai tay trong đút vào túi quần, Tần Nam liền theo ởphía sau, “Cô tôi có thêm người con trai ruột lúc nào thế?”
Thanh âm Tần Nam thật lớn, Lâm Du và Hứa Mạch nghe rõ, không có khả năng Hứa Hoán không nghe thấy.
Cậu xụ mặt, mắt liếc Tần Nam, giọng hạ thấp: “Sao cậu cũng ở đây?”
”Tôi ở đâu Hứa nhị thiếu quản được à?” Tần Nam và Hứa Hoán từ trước đến giờkhông thuận. Hai người đều thích cùng Hứa Mạch chơi đùa, từ nhỏ đã nhìnnhau không vừa mắt, không ít lần vì vấn đề “Hứa Mạch nên chơi đùa cùngai” mà xảy ra tranh chấp.
”Tôi đến là bàn việc đại sự, còn cậuthì sao? Chắc lại là nhân vật chính của buổi tiệc này nữa chứ gì! Còndám đi ra ngoài, đúng là không biết sợ là gì.” Xuất thân như bọn họ màlại một hai chạy đi làm diễn viên, có lúc cậu nghi ngờ, đầu của Tần Namchắc chỉ chứa tòa đậu hũ a!
”Tôi dựa vào bản lãnh của chính mìnhkiếm tiền nuôi sống bản thân, không ăn trộm cũng chẳng ăn cướp, sao lạikhông dám bước chân ra ngoài? Hứa Nhị thiếu nếu không ưa, sau này lúcthấy tôi trên TV hay gặp trên màn ảnh rộng tránh đi, không nhìn là đượcrồi. À quên, tôi cũng làm đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-nguoi-thuc-vat/3282218/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.