“Mẹ, con khuyên mẹnên im lặng đi.” Thấy bộ dạng không chịu bỏ qua cho Cố Nhiên của TônUyển Đình, Lâm Nhất Thiến cau mày, tức giận nói, “Cố Nhiên là Đại thiếugia nhà họ Cố đấy. Mẹ chọc ai không chọc, lại đi chọc giận hắn ta? Mẹ có biết là hắn đã tìm con đòi bồi thường rồi không? Con “miệng câm nhưhến(*)” không dám hỏi chuyện gì đây này!”
(*) Câm như hến: không dám nói câu nào
”Cái gì? Cố đại thiếu gia?” Sắc mặt Tôn Uyển Đình đại biến, theo bản năng mở miệng muốn giải bày, “Mẹ chưa từng gặp cậu ta! Mẹ còn tưởng cậu talà...”
”Vậy mẹ tưởng anh ta là ai? Vô danh tiểu tốt(*)? Sao cácngười không ngẫm lại, nếu thật sự anh ta là “vô danh tiểu tốt”, sao lạidám chống lại chúng ta? Được rồi, mẹ cũng đừng ghi hận, suy nghĩ thật kỹ xem phải làm sao xin lỗi anh ta đây này!” Lâm Nhất Thiến không khỏinghĩ đến chính mình. Đang êm đẹp lại bị Cố Nhiên tìm tới, xui xẻo quámà!
(*) Vô danh tiểu tốt: người tầm thường, hèn mọn, không ai để ý đến.
Tôn Uyển Đình nhất thời không mở được miệng, nghiêng đầu nhìn về phía LâmHồng Tín. Bà không biết Cố đại thiếu gia thì thôi đi, thế nào ngay cảLâm Hồng Tín cũng không biết?
Lâm Hồng Tín lúng túng, yên lặngchốc lát, miễn cưỡng giải thích: “Chỉ là một công tử bột, cả ngày toànlo ăn chơi, tán gái, tôi làm sao mà biết cậu ta.”
”Tán gái? Ai mà không biết hắn thần phục dưới váy của Lâm Du. Toàn trường đều biết hắnthích Lâm Du, cũng khổ sở theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-nguoi-thuc-vat/3282209/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.