“Con nói cái gì? Cổphần bị Hứa Mạch đoạt đi? Làm sao có thể? Không phải hắn nói tám giờmới...” Lâm Hồng Tín ngạc nhiên lên tiếng, lời đến một nửa lại nghẹn.Tối nay cũng là “sáng sớm ngày mai tám giờ” lúc trước, Hứa Mạch không hề vi phạm ước định, cho dù ai cũng nói không chừng Hứa Mạch nói không giữ lời.
”Không phải Hứa Mạch, là Lâm Du! Là Lâm Du cho người bắtcon đưa đi, còn buộc con ký, là Lâm Du!” Lâm Nhất Thiến ủy khuất, giàngiụa nước mắt tố cáo. Cô không dám ghi thù Hứa Mạch, chỉ có thể đem tấtcả oán khí đổ lên người Lâm Du. Bất kể chuyện này có phải do Hứa Mạchlàm hay không, cô đều tính sổ trên đầu Lâm Du!
”Tiểu Du nó...”Lâm Hồng Tín cau mày, muốn nói lại thôi, quả thật là ông không biết nênnói cái gì cho phải. Là tự tay bọn họ đẩy Lâm Du sang Hứa gia, ngày nayhiển nhiên Lâm Du biến thành con cờ trong tay Hứa Mạch, không thể nóiLâm Du sai lầm,.
”Tiểu Du nói, cổ phần trong tay của nó đã bị Hứa Mạch giữ. Mặc dù không muốn tin tưởng, nhưng chúng ta có muốn không tin cũng không được.” Biết được cổ phần Lâm Nhất Thiến bị cướp đi, Tôn Uyển Đình mặt không vui. Khẽ cắn răng, thấp giọng cả giận nói, “Bất quá,chúng ta chỉ có thể hạ thủ trên người Tiểu Du. Đừng quên, di sản mà ôngcụ để lại Tiểu Du không chỉ có là 30% cổ phần Bác Dương!”
”Bànói đúng...” Hai mắt Lâm Hồng Tín tỏa sáng, nhớ lại tủ sắt của Lâm AnYến ở ngân hàng. Ông rất rõ ba của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-nguoi-thuc-vat/3282207/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.