Chương trước
Chương sau
Tiếng súng đạn vẫn liên tiếp vang lên, Hoa Nguyệt Dã vẫn nắm tay Nhiễm Cách chạy càng sâu vào rừng.

Nơi này cây cối cao lớn che phủ gần như cả ánh nắng bầu trời nên không khí rất âm u, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua làm vài chiếc lá chạm vào nhau vang lên tiếng sột soạt ghê rợn.

Mồ hôi Nhiễm Cách toát ra ướt hết cả áo, các khớp chân của cô đã nhức mỏi lắm rồi. Và càng đau hơn khi hôm nay là ngày "dâu đỏ" của cô. Nhiễm Cách rủa thầm, con mẹ nó chứ, sao mà xui vậy nè?

"Boss, bên kia có một con suối." Hoa Phong nói lớn.

Hoa Nguyệt Dã nhìn về phía đó rồi lại nhìn cô, "Được."

Trái ngược với vẻ mệt mỏi của cô, Hoa Nguyệt Dã và đám Hoa Phong vẫn rất bình thường, nhịp thở cũng không có rối loạn. Cứ như là ngày nào cũng chạy như vậy nên đã quen rồi.

Nhóm người đi đến bờ suối. Nhiễm Cách chọn một hòn đá rồi ngồi phịch xuống, vừa thở hổn hển vừa dùng tay quạt quạt.

Hoa Nguyệt Dã hứng một ngụm nước suối trên tay đưa đến miệng Nhiễm Cách, cô há miệng uống hết. Nước suối vừa trong vừa mát khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Còn Hoa Nguyệt Dã thì lại khô khốc cổ họng, khuôn mặt điển trai hơi nóng. Môi cô vừa chạm vào tay anh, để lại cảm giác thật ngứa ngáy.

Anh ngồi xuống kế Nhiễm Cách, dịu dàng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô.

"Tiểu Cách, chờ thêm một ngày nữa sẽ có người đến rước chúng ta."

"Em biết rồi."

Nhiễm Cách đáp một tiếng, cô nhìn Hoa Phong và Hoa Mỹ đùa giỡn dùng nước tạt vào nhau. Nước văng tung toé làm hai người ướt sũng. Dù trong hoàn cảnh nào bọn họ vẫn luôn vô tư và lạc quan như vậy, kể cả nguy hiểm đến tính mạng đi chăng nữa.

Hoa Tuyệt đi tới, hắn nói, "Boss, lúc nãy tôi đã liên lạc với bên kia. Trong vòng sáng mai họ sẽ đến cứu chúng ta. Nhưng vừa vào rừng đã bị mất liên lạc, sợ là..."

Hoa Nguyệt Dã ngắt lời hắn, "Sáng mai chúng ta sẽ di chuyển sớm."

"Vâng."

Hoa Tuyệt rất biết ý, vừa hỏi xong đã qua bên khác nghỉ ngơi, để chỗ cho Hoa Nguyệt Dã và Nhiễm Cách "tâm tình".

Hoa Nguyệt Dã vuốt ve gò má tinh xảo của cô, cô quay đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy sáng ngời như soi vào sâu thẳm trong tâm trí cô. Cô hỏi:

"Sao thế anh?"

Hoa Nguyệt Dã thở dài, "Tiểu Cách, anh biết quên một người là rất khó khăn nên anh đã để cho em thời gian để thích ứng. Nhưng nếu em không thích thì không cần phải u sầu như vậy..."

Nhiễm Cách giật mình, "Không phải vậy đâu..."

"Em để anh nói hết." Hoa Nguyệt Dã nghiêm túc, "Mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất nhưng khó quên nhất. Như em và Mặc Vô Kỳ, có thể em thích hắn ta đến nằm mơ cũng gặp.

Nhưng hắn không thể mang lại hạnh phúc cho em. Những tổn thương hắn để lại cho em khiến anh rất đau lòng và xót xa. Vì vậy, lựa chọn rời bỏ hắn là tốt nhất, với cả hắn đã có vị hôn thê và con của mình rồi..."

Nhiễm Cách dở khóc dở cười, anh đang hiểu lầm rồi.

"Anh muốn em biết một điều là, anh là người xứng đáng nhất với em. Cũng như em, mối tình đầu và duy nhất của anh là em. Nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay, cho nên xin em hãy buông bỏ quá khứ và nắm tay anh đến tương lai. Mặc dù bây giờ chúng ta đang gặp không ít nguy hiểm, nhưng mà anh hứa với em chúng ta sẽ an toàn trở ra, cho nên em đừng bỏ anh. Bởi vì..."

Hiếm lắm mới nghe anh nói nhiều và tình cảm như vậy. Nhưng đến đây, bỗng dưng khuôn mặt Hoa Nguyệt Dã đỏ bừng, anh cứ lặp mãi câu "Bởi vì" mà không nói gì tiếp. Điều này làm Nhiễm Cách cảm thấy anh đáng yêu hết sức. Cô bật cười, trêu anh:

"Bởi vì anh thích em hả?"

Mặt Hoa Nguyệt Dã càng đỏ hơn, nói lắp bắp như con gái lần đầu biết yêu tỏ tình với người mình thích, "Y... Yêu chứ không... phải thích..."

Nhiễm Cách nhịn không nổi cười lớn làm Hoa Phong và Hoa Mỹ ở gần đó đang cố gắng kéo quần nhau cũng dừng lại nhìn sang.

Mặc dù hơi xấu hổ nhưng có thể thấy cô vui vẻ nở nụ cười trong hoàn cảnh này thì anh đã cảm thấy khá yên lòng.

Nhiễm Cách cười híp mắt, cô đặt hai tay lên vai anh, "Đây có được xem là một lời tỏ tình không?"

Hoa Nguyệt Dã suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Tuỳ em."

Nhiễm Cách nghiêm túc nói, "Nguyệt Dã, không phải em còn nhớ đến Mặc Vô Kỳ. Chỉ là gần đây có một số điều khiến em nhớ về chuyện cũ nên em cảm thấy hơi mệt mỏi."

Hoa Nguyệt Dã nhìn nụ cười vẫn còn đọng lại trên khoé môi cô, anh yên lặng chờ cô nói tiếp.

Ánh mắt Nhiễm Cách rơi vào khoảng không, cô kể:

"Dạo gần đây em hay mơ một giấc mơ mình hồi nhỏ bị bắt cóc, sau đó có người muốn giết em. Giấc mơ này hoàn toàn không để lại chút ký ức gì cho em. Hay nói cách khác là nó hoàn toàn không có thật. Nhưng mà dạo gần đây em lại thường xuyên nằm mơ thấy nó."

Cô cụp mắt:

"Em nghĩ là, có lẽ một phần ký ức nào đó của em đã bị mất đi."

Hoa Nguyệt Dã trầm ngâm, anh vén tóc ra sau mang tai cô. Tuổi thơ của cô không có sự góp mặt của anh nên anh không thể biết chuyện gì đã xảy ra để mà an ủi cô. Anh chỉ cảm thấy chuyện này có gì đó thật kỳ lạ.

Bữa trưa và bữa tối nhóm người đều ăn cá do Hoa Tuyệt và Hoa Phong bắt. Hoa Mỹ nói dơ tay nên không bắt mà chỉ muốn nướng cá. Và hắn đã bị mọi người nhìn với ánh mắt hết sức là khinh bỉ.

Nhiễm Cách đi với Hoa Nguyệt Dã lấy củi về nướng cá và sưởi ấm cho ban đêm.

Tối đến, Nhiễm Cách được ưu ái nhường cho chỗ nằm khô ráo nhất. Nhóm người Hoa Phong sẽ thay phiên nhau để trực đêm.

Nhiễm Cách vừa đặt lưng xuống đã nghĩ tới cơn ác mộng kia, vì thế mà không dám nhắm mắt ngủ liền. Cô cứ mở to mắt, chán quá thì đếm lá trên cây, không thì lại đếm cây trong rừng.

Bỗng có tiếng sột soạt vang lên. Nhiễm Cách giật mình bật dậy, chỉ thấy bóng đen đi tới hôn vào môi cô nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

Nhiễm Cách trừng mắt, anh làm cô giật cả mình.

Hoa Nguyệt Dã nằm xuống, đưa cánh tay ra cho cô nằm lên rồi ôm cô vào lòng. Anh thì thầm vào tai cô:

"Tạm thời tối nay anh sẽ hầu hạ em ngủ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.