Nhiễm Cách tới phòng quản lí nhưng cô ta đã đi đâu mất rồi. Thế là cô ngồi chờ ở sofa khoảng nửa tiếng, vừa chơi game vừa nhìn tình hình.
Lúc sắp mất hết kiên nhẫn, bỗng có giọng nói ngạc nhiên vang lên, "Tiểu... Nhiễm Cách?"
Nhiễm Cách ngẩng đầu, thấy Mặc Vô Kỳ trong bộ vest đen đang cầm một xấp tài liệu đứng ngây người nhìn cô. Nhiễm Cách cũng ngẩn ra, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
"Mặc tổng, ngài vẫn khoẻ chứ?" Cô mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự chế giễu.
Mặc Vô Kỳ gật đầu, hắn chăm chú nhìn cô. Cô xinh đẹp, lạnh lùng như lúc mới vào công ty làm. Nhưng cô lại rất hay quan tâm và giúp đỡ mọi người, điều đó khiến Mặc Vô Kỳ hắn cảm thấy cô rất đáng yêu. Tưởng chuyện tình sẽ êm xuôi đúng hướng, không ngờ...
"Vợ ngài thế nào rồi?" Nhiễm Cách vẫn giữ nụ cười xa cách.
"Vợ?" Mặc Vô Kỳ nhíu mày, "Chúng tôi vẫn chưa kết hôn."
"Không phải chứ? Con của ngài đã lớn rồi đấy." Nhiễm Cách giả vờ hoảng hốt che miệng.
Mặc Vô Kỳ thể hiện sự chán ghét trong mắt nhưng rất nhanh che đi. Từ Uyển bây giờ đã khác xưa, không còn hiền dịu, điềm đạm nữa mà chỉ cần một chút sai sót nhỏ từ người làm, cô ta liền quát tháo, đập đồ đạc tứ tung. Thế mà bây giờ mới thấy được bản mặt thật của cô ta.
Bỗng nhiên Mặc Vô Kỳ bước đến một bước, hắn trầm ngâm nhìn cô, "Tiểu Cách, thật ra anh vẫn..."
"Mặc tổng, ngài để quên đồ."
Xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-luu-manh-gia-danh-tri-thuc/2356002/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.