Chương trước
Chương sau


Trong khi Hạ Mộc mải tìm Hoành Lục thì đoàn phim nhao nhao ăn uống gì đó, cô tò mò hỏi một người trong tổ đạo cụ.

Cậu trai này tầm hơn hai mươi tuổi, vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh kem.

“À là cô Kì Thiên chiêu đãi cả đoàn phim bánh kem đó”

Kì Thiên? Đó chẳng phải đàn chị luôn cạnh tranh với cô sao?

Chàng trai kia nói xong liền rời đi chỗ khác

Trần Hạ Mộc tò mò quay lại thì thấy mắt Trương Bạch Hàn đằng đằng sát khí, cô đi đến gần hắn rồi nhẹ hỏi.

“Anh sao vậy?”

Vẻ tức giận trên khuôn mặt hắn dần biến mất, Trương Bạch Hàn day day thái dương rồi xoa đầu cô.

“Anh không sao, chúng ta đi tìm đạo diễn”

Đoàn làm phim lấy bối cảnh quay phim đầu tiên là ở một rừng trúc, điều kiện ở đây có vẻ không thuận lợi cho lắm, nơi này vốn cách xa thành phố, gần nhất chỉ có một dãy nhà trọ ở tầm trung, dù không sáng loáng như ở khách sạn nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi.

Có điều ở đây cách thành phố hai người sống khá xa nên nếu muốn đi qua đi lại thì rất khó khăn, huống hồ những cảnh quay đầu đều là quay ở xung quanh khu vực này.

Thi thoảng phải ở trường quay cả ngày lẫn đêm nên tổ phim bố trí xe di động để diễn viên nghỉ ngơi, Trương Bạch Hàn cùng Hạ Mộc đến chiếc xe di động của đạo diễn Hoành, chưa mở cửa đã nghe tiếng ông ta cười vọng ra.

Ôm sẵn bực trong người, Trương Bạch Hàn đùng đùng mở cửa bước vào.

Và rồi khung cảnh trước mắt càng làm hắn sôi máu, Kì Thiên đang thong dong ngồi uống trà với Hoành Lục, còn trò chuyện vui vẻ.

Hắn biết ngay con hồ li tinh này lại lừa được lão già Hoành Lục, không chừng còn ra vẻ sẵn sàng nhận thiệt để ôm được vai phụ nào đó rồi.

“Hoành Lục ông rảnh rỗi vậy sao?”

Trương Bạch Hàn lườm đạo diễn Hoành đang cầm li trà với nụ cười cứng đơ trên miệng, làm ông suýt rơi cả chén trà, Hoành Lục vội lấy lại bình tĩnh mà niềm nở với hắn.

“Hàn lão đại và Hạ Mộc đến rồi sao, nào nào, vào uống trà”

Trần Hạ Mộc thấy dáng vẻ của Hoành Lục mà phì cười, đành lôi Trương Bạch Hàn ngồi xuống ghế.

Cô khẽ lướt mắt qua người con gái đang ung dung hưởng trà trước mặt, dáng vẻ của cô ấy toát lên khí chất thanh cao, từng điệu bộ cử chỉ như vẽ lên tư chất thông minh sắc xảo, người này trước đây luôn là đối thủ cạnh tranh có tiềm lực nhất của cô, sau này có scandal kia Trần Hạ Mộc mới bị hụt chân một nhịp có lẽ bây giờ cô ấy đã vượt cô một bậc rồi.

Có điều cô và cô ấy chỉ chạm mặt nhau vài lần trên sự kiện lớn nào đó, song do hai công ty luôn dè chừng nhau nên tuyến đường hai người đi cũng là được sắp xếp riêng biệt, cho nên đến bây giờ cô mới được nhìn tận mắt cô ấy rõ nét như thế này.

Nói trắng ra thì đây đúng là một đại mỹ nhân, nhưng Trần Hạ Mộc lại luôn có một ác cảm gì đó với cô ấy, không phải vì cạnh tranh nghề nghiệp, mà là một lí do gì đó mà Trần Hạ Mộc không thể giải thích.

Nghĩ ngợi một hồi thì Trương Bạch Hàn búng trán cô một cái.

“Nghĩ gì vậy?”

Cô xoa xoa trán nhìn hắn đầy trách móc.

“Anh không biết là đau lắm sao?”

Người đàn ông mới vừa rồi nồng nặc lửa giận bây giờ đã ôn nhu dỗ dành vợ, vội vàng thổi thổi rồi xoa trán cho bảo bối, miệng còn lẩm bẩm “anh xin lỗi, anh xin lỗi”.

Lúc này dường như việc bị xem như không khí khiến Kì Thiên hơi khó chịu, cô đặt ly trà xuống bàn, tạo lên tiếng “cạnh” nhỏ nhẹ.

“Cô Trần cũng thật là may mắn, lại có một người chồng như Hàn hết sức chiều chuộng”

Trần Hạ Mộc cau mày, mắt xám xịt đi trong một giây rồi liền trở lại bình thường, cô còn chưa tiếp lời thì Trương Bạch Hàn đã lạnh nhạt lên tiếng.

“Liên quan quái gì đến cô?”

Hắn muốn văng tục lắm rồi, trên đời này tại sao lại còn cái kiểu phụ nữ mặt dày vô sỉ như thế, đã đuổi nhưng lại cứ dính vào.

Lúc này lão già Hoành lúc ngồi giữa hai khí thế sát khí hùng hục kia có chút run sợ, ông vội xin phép đi lấy thêm trà để thoát thân.

Trần Hạ Mộc phì cười, có vẻ đàn chị này không hề có ý tốt.

“Cảm ơn lời khen của đàn chị”

Cô quay sang nhìn Trương Bạch Hàn, ánh mắt như muốn nói “nhiều người mê anh quá nhỉ” khiến hắn rơi mồ hôi hột, sau đó Trần Hạ Mộc liền bắt trọng tâm.

Đàn chị Kì Thiên này gọi chồng cô là “Hàn”, không phải chứ? Mới vừa gặp mặt đã ôm khát vọng xô xát như vậy sao.

Nếu không phải trước giờ cô ấy luôn là kỳ phùng địch thủ mà cô coi trọng thì có lẽ giờ cô đã đấu võ miệng bùng cháy với cô ta rồi!

Trên đời loài hồ li õng ẹo ngang ngược thì Trần Hạ Mộc không hề thấy đặc biệt, đáng sợ nhất là thể loại sắc xảo thanh cao ranh mãnh như thế này.

Kì Thiên khẽ cười, nhìn Trương Bạch Hàn bằng ánh mắt như thể hai người rất quen nhau.

“Vợ anh nhanh miệng thật đó, ha”

Ly trà trên tay Hạ Mộc thoang thoảng mùi hương, vẫn còn bốc khói, nhưng không khí ở đây thì cứ như ngày càng lạnh đi, có lẽ do tên chồng kia đang dần nổi cơn thịnh nộ.

Đúng là bây giờ Trương Bạch Hàn đang vô cùng muốn bóp chết người phụ nữ giảo hoạt trước mặt, nếu không phải mèo nhỏ nhà hắn đang ngồi bên cạnh thì Kì Thiên đã phải quỳ xuống van xin rồi!

Trương Bạch Hàn gằn giọng:

“Tôi đã nói rõ với cô rồi, trước khi tôi còn lịch sự thì cô tốt nhất nên tìm cách giữ chút tự trọng của mình đi”

Lúc này thần sắc của Kì Thiên có chút thay đổi, Trần Hạ Mộc vô tình bắt gặp liền có chút bất ngờ, có điều biểu cảm đó chỉ xảy ra trong nháy mắt.

“Bao năm rồi anh vẫn còn hận em như vậy à?”

Trương Bạch Hàn bật cười chế giễu.

“Hận? Cô cũng có tư cách sao, nếu hôm nay vợ con tôi không ngồi ở đây thì có lẽ bây giờ cô không còn có thể nói mấy lời hoang tưởng như vậy đâu”

Lúc này biểu cảm hoảng hốt đau đớn của Kì Thiên còn lộ rõ hơn lúc nãy, cô bất giác nhìn vào bụng của Trần Hạ Mộc.

“Hai...hai..người có con rồi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.