Viên Thi vừa ra trước cửa thì thấy Tô Niên đang ngồi ở hàng ghế chờ, anh đến đây bao giờ? Anh đã nghe hết rồi sao?
" Lão.... lão đại " cô tiếng giọng gọi anh.
" Ừ, về thôi " anh nhìn cô một cái sau đó nắm tay cô rời đi.
Cô đưa mắt lên nhìn anh, xem là anh có đang tức giận hay không? Nhưng vẻ mặt anh vẫn không bộc lộ chút biểu cảm nào ra ngoài.
Bên cạnh anh lâu nhưng ngay thời điểm này Viên Thi cũng chẳng thể nào nhìn ra được tâm tư của anh.
Là anh định đến đây để xem ông Tô thế nào? Nhưng khi Tô Niên vừa đi tới trước cửa phòng thì đã nghe giọng nói của cô thấy vậy nên anh mới quyết định ngồi bên ngoài chờ cô về.
Bởi vì cô tới trước anh nên anh chỉ nghe cô đọc phân nửa cuốn sổ tay của mẹ mình mà thôi, thật chẳng hiểu tại sao anh lại không cảm thấy tức giận vì hành động đó của cô.
Anh cất giữ nó và anh biết cuốn sổ đó nên thuộc về ai, có điều là Tô Niên trước giờ vẫn không thể mở miệng hay đưa nó cho ba mình.
Hôm nay Viên Thi đã giúp anh trả nó cho ông Tô và bây giờ ông cũng nên hiểu được những việc làm của mình là sai hay đúng rồi.
Tô Niên không trách gì cô cả.
" Em xin lỗi " cô nhỏ giọng nói.
Khi lên xe anh cũng chẳng nói chuyện câu nào với cô, Viên Thi sợ rằng anh sẽ giận mình nên cô mới mở lời trước.
" Hửm! Chuyện gì? " anh nghiêng đầu nhìn cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-lao-dai-lanh-lung/426547/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.